Sinh nhật Gia Cát sắp đến, nên gần đây Đoạn Tinh luôn vắt óc suy nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Gia Cát……
Gia Cát là một dược si, nếu tìm được các loại dược liệu quý hiếm cho y đương nhiên rất tốt, nhưng thật sự là rất khó tìm a……
Cho nên nhiều ngày liên tiếp, Đoạn Tinh luôn bị vây trong trạng thái tinh thần ngẩn ngơ…… Đây là sinh nhật đầu tiên của Gia Cát sau khi thành thân với mình, rốt cuộc nên đưa cái gì a……
“Đoạn Đoạn!” Một ngày nào đó Đoạn Tinh đi đường lại bị đụng đầu vào cửa, Gia Cát rốt cục gọi hắn:“Ngươi mấy hôm nay bị sao vậy?”
“Ách…… Không có gì!” Đoạn Tinh ấp úng:“Trong bảo còn có việc, ta đi trước.”
Gia Cát vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn vội vàng hấp tấp chạy ra cửa, suy nghĩ một chút hay là đi theo hắn xem sao.
Đoạn Tinh đi xuống núi, đến tửu lâu trực thuộc Vân Sát Bảo, ngồi dựa vào cửa sổ hết nhìn đông tới nhìn tây có vẻ rất sốt ruột.
Gia Cát núp trong tối nhíu mày —– Đoạn Đoạn đang đợi ai, nhìn qua thần thần bí bí ……
Không lâu sau, một cẩm y nam tử từ bên ngoài đi tới ngồi đối diện Đoạn Tinh, hai người kêu rượu và thức ăn rồi bắt đầu nâng ly cạn chén, Gia Cát mở to hai mắt nhìn —– Đây là cái tình huống gì? Nhìn nam tử kia một chút, lớn lên rất dễ nhìn…… Lại nhìn vẻ mặt Đoạn Tinh tươi cười, trong lòng Gia Cát giống như có con mèo cào loạn, phi thường buồn bực nhưng lại không dám đến gần nghe lén. Đoạn Tinh võ công tốt như vậy, mình mà tới gần sẽ bị hắn phát hiện…… Gia Cát căm giận quay đầu đi về, nghĩ rằng buổi tối về nhà sẽ hỏi hắn!
Đến lúc ăn cơm tối Đoạn Tinh vẫn chưa trở về, trong lòng Gia Cát thật buồn bực, cơm không ăn được bao nhiêu đã trở về phòng, ngồi xếp bằng trên giường chờ Đoạn Tinh, chờ nha chờ nha, đến hai canh giờ sau Đoạn Tinh rốt cục đã trở lại. Vào phòng liền thấy Gia Cát ngồi ở trên giường đen mặt trừng mình, hoảng sợ, vội vàng đi lên ôm y cọ cọ:“Làm sao vậy, không ngủ được?”
Gia Cát đẩy hắn ra, mặt không chút thay đổi hỏi:“Hôm nay đi đâu ?”
“Ách…… Xuống núi kiểm tra tiền trang, cả ngày đều ở tiền trang.” Đoạn Tinh do dự.
Gia Cát nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi nằm xuống giường lấy chăn bọc mình thật chặt.
“Này……” Đoạn Tinh luống cuống tay chân đem chăn kéo xuống:“Trời đang rất nóng đó, ngươi rốt cuộc bị sao vậy?”
Gia Cát suy nghĩ một chút, ngồi dậy nói:“Nếu như ta lừa gạt ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”
“A? Ngươi gạt ta cái gì?” Đoạn Tinh sốt ruột, có chút hung hăng:“Ngươi có chuyện gì cũng không phép cho gạt ta!”
Gia Cát liền xuống giường đứng lên đi ra ngoài:“Chúng ta đêm nay chia giường ngủ!”
“Không được!” Đoạn Tinh nóng nảy, túm lấy Gia Cát kéo lại về giường:“Chuyện gì ngươi nói rõ ràng a!”
Gia Cát bị hắn hung dữ nhấn lại giường, cảm thấy ấm ức, mắt đỏ đỏ.
“Ai khi dễ ngươi, nói cho ta ta đi phế hắn!” Đoạn Tinh đau lòng, muốn tiến lên hôn nhẹ Gia Cát nhưng bị né tránh.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Đoạn Tinh hoàn toàn trì độn.
“Ngươi cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm còn không nói cho ta biết!” Gia Cát cảm thấy rất mất mặt, cái mũi cay cay, liền cố gắng làm cho mình nhìn hung dữ một chút.
Đoạn Tinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười nhìn Gia Cát:“Ngươi theo dõi ta?”
“Vô tình trông thấy!” Gia Cát vẻ mặt đúng lý hợp tình trừng hắn.
Đoạn Tinh cười lắc đầu, tay niết mũi y:“Người nọ gọi là Liễu Dật, là thương nhân buôn lá trà Giang Nam, cùng ta bàn chuyện làm ăn.”
“Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết, còn gạt ta nói là đi tới tiền trang?” Gia Cát tiếp tục gầm lên, nghĩ rằng tên này hình như có chút quen tai……
Đoạn Tinh ôm y cọ cọ:“Ngươi đã quên? Trước khi chúng ta thành thân có một lần hắn đến Vân Sát Bảo đặt sính lễ, muốn tác hợp ta và muội muội hắn…… Lần này hợp tác làm ăn không thể không đi, không thì ta cũng lười gặp hắn, ta không phải sợ ngươi hay suy nghĩ nhiều hay sao, ai ngờ ngươi một chút cũng không nhớ rõ hắn.”
“Thật sự?” Gia Cát giương mắt nhìn hắn, lại nói:“Vậy ngươi dạo này bị cái gì, người cứ như ở trên mây!”
Đoạn Tinh cười cười:“Ta mấy hôm nay đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì cho ngươi, muốn chọc cho ngươi vui.”
Ra vậy a…… Gia Cát suy nghĩ, chớp mắt mấy cái nói:“Ta tha lỗi cho ngươi !”
“Ai muốn ngươi tha thứ, ngươi theo dõi ta còn không tin ta, nên mới là người nên sinh khí!” Đoạn Tinh cười xấu xa, chồm qua cởi bỏ vạt áo Gia Cát:“Dù sao ngươi cũng không buồn ngủ, chúng ta làm một chút chuyện tốt đi!”
“Buông tay!” Gia Cát trong lòng không ngừng kêu khổ, đẩy hắn:“Ngươi tối qua đã làm một đêm…… Không được làm nữa!”
“Không được!” Đoạn Tinh lột y phục Gia Cát lật một cái đem y đặt dưới thân mình:“Là do ngươi tinh lực quá thừa mới có thể suy nghĩ miên man…… Ta đêm nay nhất định phải làm ngươi mệt đến không dậy nổi!”
“Nha……!” Gia Cát bị hắn đè gắt gao, vùng vẫy cỡ nào cũng không tránh được ngược lại còn khiến cho Đoạn Tinh ý chí chiến đấu hắn càng thêm sục sôi, làm mình mệt đến thở hổn hển, cuối cùng đành phải nằm ở trên giường đầy buồn bực nhìn hắn.
————————- Nơi này tỉnh lược 500 chữ, chuyển qua blog mới —————————-
Ngày hôm sau tỉnh lại Gia Cát tức không chịu nỗi xoa xoa thắt lưng, mà Đoạn Tinh sáng sớm đã bị Dạ Lan San gọi đi bàn việc, phát hỏa cũng không có người trút giận, vì thế một mình ngồi ở trong phòng sinh khó chịu.
“Gia Cát!” Thần Tử Việt cùng Mộc Tiên Nhiên đẩy cửa tiến vào, cười hì hì đưa cho y hai cái hộp gấm:“Nhạ, hôm nay sinh nhật của ngươi, ta và Nhiên Nhiên tặng lễ vật cho ngươi!”
Gia Cát nhận lấy mở ra, là Huyết Sâm nghìn năm cùng Bích Thiềm Tô, tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều, nhưng nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua mình bị hung hăng khi dễ lại bắt đầu rầu rĩ không vui.
âGia Cát ngÆ°Æ¡i là m sao váºy?â Thần Tá» Viá»t chá»t chá»t y:âAi chá»c giáºn ngÆ°Æ¡i ?â
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]