Từ sau hôm lễ trưởng thành 3 tháng, Kim Thánh khắp nơi đang được bàn tán về việc thiếu gia nhà họ Dụ tài giỏi như thế nào, cũng chính vì vậy mà nữ sinh vừa ưu tú vừa lạnh lùng như Lạc Tư lại không để nam thần Tống Khương vào trong mắt.
Hôm đó, lúc tan học Tống Khương lại hẹn Lạc Tư một lần nữa. Tống Khương vẫn tiếp tục như lần trước, cầm một bó hoa tặng cho Lạc Tư. Lạc Tư không thể hiện cảm xúc gì cả, chỉ lạnh nhạt cầm bó hoa, rồi lại chờ đợi xem Tống Khương sẽ nói những gì.
Tống Khương là một chàng trai không giống Dụ Lục, Tống Khương luôn tràn đầy năng lượng, vô cùng thân thiện chứ không lạnh lùng như Dụ Lục.
Lạc Tư chỉ thấy người đứng trước mặt, vô cùng lúng túng giống nam sinh lần đầu biết yêu, thổ lộ với Lạc Tư.
"Anh tên là Tống Khương, hơn em 3 lớp. Anh đã để ý đến em từ rất lâu, nhưng phải đợi đến lễ trưởng thành của em mới dám thổ lộ. Anh rất thích em!"
Lạc Tư gật đầu.
"???"
Chỉ gật đầu thôi sao?
Tống Khương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Tư, lại tiếp tục nói tiếp.
"Anh có thể cùng em tìm hiểu nhau chứ?"
Thế nhưng Tống Khương không ngờ Lạc Tư lại trả lời vô cùng thẳng thắn và xa cách như vậy. Lạc Tư nói.
"Tôi đã có vị hôn phu, nếu đã để ý tôi từ lâu, anh cũng hẳn biết rằng tôi có hôn ước với Dụ gia?" Dứt lời Lạc Tư xoay người rời đi không chút do dự. Thật lãng phí thời gian khi chỉ đứng đây nghe những lời này.
Kết quả là....................tâm hồn của thiếu niên mới lớn chưa bao giờ yêu đương của Tống Khương nam thần giờ đây vỡ nát như vụn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]