Mua cá chạch về thả qua một đêm, ngày hôm sau vẫn tung tăng nhảy nhót, ngày hôm qua Lý Nhiễm kể cho Quý Đồng răng khi còn nhỏ cô cùng hay cùng ba đi cho cá chạch nhỏ ăn, đến sáng hôm sau cậu nhóc chỉ khăng khăng muốn đi tìm cá chạch chơi, chuyện ngày hôm liền ném ra sau đầu.
Một đêm qua Cao Lãng không về nhà, không ai biết hắn đi đâu.
Lý Nhiễm không mang Quý Đồng đi xem cá chạch nhỏ, giục cậu đi châm trà, đem đồ điểm tâm dọn lên bàn, chuẩn bị chiêu đãi Tần Ngữ.
Hôm nay cũng là ngày học đàn dương cầm, Cao Quý Đồng mỗi khi nghĩ đến lại có phần cụt hứng, bày ra bàn thức ăn, lại mong Tần Ngữ đến muộn một chút, nhưg Tần Ngữ lại là người rất có quy củ, nhận được tin đổi địa điểm học liền ngay lập tức đi qua đó.
Việc này đối với một giáo viên phải được chuẩn bị kĩ, đối với những người có gia cảnh như Tần Ngữ lại càng quan trọng.
Lý Nhiễm sợ Tần Ngữ không thấy địa chỉ, tận tình xuống cửa tiểu khu đón cô, sắp xếp mọi việc đâu ra đó mới tiến vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, việc xử lý cá chạch khá khó khăn, không hề nhẹ nhàng, Lý Nhiễm đã lâu không chạm vào, không tránh khỏi luống cuống tay chân.
Tần Ngữ lập tức chạy vào phòng bếp giúp cô, Lý Nhiễm không cẩn thận tuột tay làm cá chạch rơi vào người cô.
Lập tức váy trắng tinh tươm nhiễm một vệt nước.
Lý Nhiễm liên tục xin lỗi: ''Ngại quá, cô giáo Tần.''
''Cái này khó tẩy lắm, lần sau tôi mua đền cho cô một cái nhé, nếu cô không chê, tạm thời có thể mặc tạm quần áo của tôi.''
Tần Ngữ khách khí nói không cần, cuối cùng không chịu được Lý Nhiễm khuyên bảo, đi theo cô vào phòng ngủ chính, Cao Quý Đồng thấy không ai để ý mình, liền vui sướng mà quay qua chỗ bạn cá sờ soạng.
Mở ra cửa phòng ngủ rộng rãi, sạch sẽ không một hạt bụi, quần áo sắp xếp chỉnh tề đều là hàng xa xỉ, Lý Nhiễm nhất thời sốt ruột, thói quen sạch sẽ của cô vốn là vậy mà giờ lại làm bẩn người khác.
''Cô giáo Tần, đều là đồ mới, thân hình cô với tôi không khác biệt lắm, hẳn là duyên đi, tay tôi bẩn, cô tự mình lựa chọn đi.'' Đây đều là quần áo quản gia mang tới, còn có đồ Mục Tuyết mua cho, nhưng cô không thường mặc.
Lý Nhiễm đi rồi, Tần Ngữ ngước mắc nhìn nhãn mác quần áo, giày dép, không có cô gái nào có thể cưỡng lại được, Tần Ngữ cũng không ngoại lệ, chọn lựa một bộ váy, nhưng rồi phát ra ở đây không có quần áo đàn ông.
Toàn bộ phòng, cũng không có ảnh chụp chung của ba người.
Lý Nhiễm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cao Quý Đồng trong phòng bếp.
''Xin lỗi mẹ.'' Cậu nhóc ngồi xổm trên đất bày ra vẻ mặt vô tội, trên sàn nhà bóng loáng xuất hiện mấy chú cá trạch quẫy quẫy.
Cậu bé định tới bắt, lập tức ướt bẩn hết quần áo.
Sự tò mò của trẻ nhỏ, đôi khi dẫn đến rắc rối nhỏ, không đáng để trách mắng, cô chỉ đơn giản nói một câu: ''Quý Đồng, lần sau không được như vậy.''
''Dạ.'' Cao Quý Đồng ngoan ngoãn đáp ứng, Lý Nhiễm đeo bao tay vào, nhanh chóng bắt được cá trên mặt đất.
Cao Quý Đồng chạy đi thay quần áo, Lý Nhiễm từ phòng cậu đi ra, lại đúng lúc đối mặt với Cao Lãng vừa trở về.
Cao Lãng không chút để ý mà liếc cô một cái, lại nhìn đến ngón tay cô đang dán băng keo cá nhân.
''Dáng vẻ cả ngày của cô là như vậy, không cảm thấy mình thấy đen đủi sao.'' Luôn luôn thảm hại, đến khi đến Cao gia lưu lạc, lại không cần làm gì, không phải là muốn hưởng phúc sao? Tự mình biến thành dáng vẻ này là diễn cho ai xem đây.
Lý Nhiễm bình tĩnh nhìn lại hắn, giống như luôn như vậy, không muốn bày ra phản ứng gì. Cao Lãng vẫn muốn cùng cô lý luận, nhưng khi thấy Tần Ngữ từ trong phòng đi ra, họ lại hơi sửng sốt.
Nhìn thấy người ngoài, Cao Lãng thu lại tính tình, vốn định quay lại phòng khách, nhưng nhớ đến đồ vật trong tay liền xoay hướng.
Cao Quý Đồng thay áo xong muốn cởi quần, thấy Cao Lãng tự dưng tiến vào không gõ cửa, không nhịn được đỏ mặt: ''Tại sao người không gõ cửa?''
Thật không hiểu phép tắc a!
Cao Lãng thấy dáng vẻ dựng lông nhím này lên của cậu thật đáng yêu, không giống bộ dáng âm trầm mọi khi, đem đồ vật trên tay đưa đến trước mặt cậu, ''Cho con này, đêm qua có việc không thể chơi với con, để sang hôm khác nhé.''
Cao Quý Đồng không tình nguyện nhận lấy, nhìn thấy đồ chơi điều khiển từ xa, ghét bỏ ném qua: ''Con không thích chơi cái này.''
Ấu trí, cậu đã lớn vậy rồi, chỉ trẻ con ngốc nghếch mới mê cái thứ này.
Cao Lãng bị cậu ghét bỏ cũng không giận, theo thói quen xoa đầu cậu, ''Vậy thì thích bóng đá sao? Ta dẫn con đi xem trận bóng nhé.''
Cao Quý Đồng trầm mặc chốc lát, nói: ''Khi nào?''
''Chờ khi ta giải quyết xong việc gần đây sẽ đưa con đi.''
- -----------------
''Sau khi Thanh Hề đính hôn thì cậu định làm gì?''
Đó lời Tạ Tư Niên hỏi hắn. Mấy năm trước, toàn thân trên dưới Tạ Tư Niên đều là hào khí kiêu ngạo, Cao Lãng so với hắn thì cứng rắn hơn một chút, nhưng cũng bắt đầu thỏa hiệp với cuộc sống. Trước đây hắn không dựa dẫm vào gia sản của Cao gia, hắn ở nước ngoài lăn lộn mấy năm rồi, hiện tại cũng đến lúc phải trở về rồi.
Người thân, là ràng buộc cả đời.
''Còn Lý Nhiễm thì sao, cậu nghĩ thế nào?''
Kỳ thật đến giờ hắn vẫn không thể hiểu, sao Cao Lãng có thể ở bên một Lý Nhiễm mềm mại nhu nhược như vậy, cùng nữ nhân như vậy dây dưa. Hắn vốn dĩ thích Ứng Thanh Hề, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy đầu Cao Lãng hỏng rồi.
Cao Lãng chỉ coi hắn là đứa ngốc không hiểu chuyện, không thèm để trong lòng.
Tần Ngữ xấu hổ nhìn về phía Lý Nhiễm cười cười, vô tình làm phiền cuộc cãi vã của họ không khỏi thấy ngượng ngùng. Lý Nhiễm cũng không để bụng, quay lại phòng bếp tiếp tục xử lý cá chạch.
Khi còn nhỏ, cô ngồi ở chiếc ghế nhỏ xem cha cong cong cái lưng xử lý cá chạch, vừa tò mò vừa sợ hãi. Cha của cô không ngại phiền hà mà đem các nguyên liệu xử lý cho thật sạch sẽ, sau đó bỏ công nửa ngày, ngồi nấu một bàn đồ ăn mỹ vị nóng hôi hổi.
Cô thường xuyên đau lòng vì cha, nhưng ông luôn cười nói: ''Tiểu Nhiễm, cha thích nấu cơm cho con, không cảm thấy mệt mỏi.''
Để tìm được việc mình thích làm thật sự không dễ dàng, trên đời này đa số mọi người đều khó tìm ra xem cái mình thích là gì, mình muốn làm gì.
Lý Nhiễm dần lớn lên mới hiểu được đạo lý ngày ấy của cha, liền muốn tìm một công việc mình thích để làm, cũng sẽ va phải khó khăn suy sụp, mà trải qua rồi có khi vẫn không thể nào đạt được ý nguyện.
Con người luôn là mê man như vậy, biết khó nhưng vẫn không muốn lùi bước.
Mọi việc đều phải có kết quả tốt của chính nó, đi mãi rồi cũng phải gặp một điểm dừng chân.
Cao Lãng đi sớm về muộn, thi thoảng ở nhà ăn cùng Quý Đồng một bữa cơm. Lý Nhiễm hiểu Cao Lãng đối với Quý Đồng đa phần là vì trách nhiệm, không chán ghét, nhưng cũng không quá yêu thích.
Lý Nhiễm không hy vọng xa vời cha con họ có thể hòa thuận vui vẻ tự nhiên, chỉ là mong ít nhất Quý Đồng không đối với cha ruột mà nảy sinh chán ghét.
Sự tình không quá tốt đẹp, cũng không quá khó khăn. Cao Lãng thường thường xuất hiện, so với hai năm qua không trở về, ít nhất lưu lại cho Quý Đồng sự tồn tại của hắn.
Cô dẫn Quý Đồng đi thăm Mục Tuyết, Mục Tuyết lặng lẽ hỏi cô mấy nay ở cùng với Cao Lãng như thế nào, cô chỉ có miễn cưỡng nói ổn.
Mục Tuyết không tin lời cô nói, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn.
''Hừ, hắn có sinh sự với con cũng vô dụng, người phụ nữ kia đính hôn rồi, hắn chẳng còn cơ hội. Nói không chừng đã chết tâm rồi, quay đầu lại thấy Quý Đồng, mọi ân oán sẽ cùng biến mất.''
Lý Nhiễm nghe thấy hai chữ đính hôn liền thất thần, Mục Tuyết lại trừng cô, ''Mẹ nói con có nghe không đó?''
''Con nghe rồi.'' Lý Nhiễm đáp lời, trong lòng nghĩ đến lại là, Tào Nhân cũng sắp đính hôn rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ đem gì tặng cô ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]