Buổi tiệc hôm ấy, Lý Nhiễm hai tay ôm ngực cuồn tròn thân thể ngồi xỏm trong góc. Đầu tóc cô dầm dề ướt đẫm, giọt nước lạnh lẽo chảy từ mặt xuống cổ, ánh nắng mùa hè thật chói chang, nhân gian đều ấm áp, dừng lại trên người cô lại cảm thấy ảm đạm.
Cô cúi đầu, chờ đám người tản đi.
Sáng nay Lý Minh Châu đưa cho cô một cái váy trắng, lúc này ướt át lại dính vào người. Không ai phát hiện sự tồn tại của cô, càng không ai phát hiện cô đã biến mất. Cô nghĩ trong lòng hẳn là đã chọc giận Lý Minh Châu rồi đi. Mục Tuyết nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, sẽ trở thành trò cười khôi hài rồi. Cha kế hết mực hòa giải, nhưng nếu Mục Tuyết ầm ĩ lên thì cũng làm ông khó xử.
Trong sự ồn ã của tiếng nhạc, Lý Nhiễm bắt gặp một ánh mắt.
''Sao bạn lại ở đây? Bạn làm sao vậy? Rơi vào nước sao?'' Người con trai trẻ tuổi với âm thành trong trẻo như đưa cô trở về từ cõi du đãng.
Cô ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai lóa mắt, rực rỡ như thái dương. Cô liền nhận ra hắn, tên hắn là Cao Lãng. Cho dù làm nam sinh hay nữ sinh đều vô cùng yêu thích hắn.
Lý Nhiễm cho rằng mọi người thích hắn, bởi vì bộ dáng hắn lớn lên thật đẹp đi, nhưng cô cũng đã gặp qua nhiều người đẹp rồi. Cô sợ hãi việc phải giao lưu với người khác, vì vậy dù gặp người ngoại hình đẹp hay khó coi đều cảm thấy sợ hãi. Cô càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu/2823536/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.