Lúc Đường Tự thông báo tin Thời Hề kết hôn cho Đường Thác, cậu ngớ người mãi hồi lâu. Đường Thác đang viết luận văn tốt nghiệp, con trỏ chuột trên màn hình nhấp nháy, cậu nhìn chằm chằm nó một lúc, cảm giác có hơi hoa mắt.
“Sao mà… sắp kết hôn rồi?”
“Cũng không tính là đột ngột quá được, hai người họ ở bên nhau cũng gần hai năm rồi.”
Đường Thác rời tay khỏi bàn phím, ngẩng đầu hỏi: “Anh gặp người đấy chưa? Anh ta như thế nào?”
“Từng gặp rồi.” Đường Tự bước tới xoa đầu cậu: “Anh ta rất tốt, có học thức có khí phách, mặc dù gia thế tốt nhưng không phải dạng hoa hoa công tử nắm cày không thạo. Tụi anh cùng ăn cơm hai bận, anh nhìn ra được cậu ta rất yêu Thời Hề, cũng chăm sóc cô ấy rất chu đáo.”
Câu trả lời của Đường Tự quá chi tiết, Đường Thác nghe rồi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Hôn lễ tổ chức vào ngày mười hai tháng sáu, Thời Hề dặn anh phải đưa em đi cùng đấy.”
Hôn lễ của Thời Hề được tổ chức ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, một bãi cỏ xanh mởn đầy ắp những đóa hoa trắng, hoa hồng, bách hợp, loa kèn,… Đây là lần đầu tiên Đường Thác nhìn thấy nhiều hoa đến thế, đi đường cũng nhịn không được hết lời cảm thán, tới hội trường chính, cậu khẽ chọc cánh tay Đường Tự.
“Đẹp thật đấy…”
Đường Tự ngó nghiêng bốn phía, thấp giọng cười bảo: “Thời Hề than với anh là cô ấy chỉ nói thích hoa màu trắng, kết quả chồng cổ gần như vơ hết hoa màu trắng ở Bắc Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-van-thien/1107549/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.