Đường Tự vẫn ở trong phòng riêng đó, chỉ là cơm lạnh canh nguội đã được dọn đi, đổi thành chung trà mới.
Về việc Hướng Uyển và Đường Nghị Sơn đã đi còn quay trở lại, Đường Tự không hề thể hiện bất cứ sự ngạc nhiên khác thường nào, anh chỉ đứng dậy hơi khom người, lịch sự mời ngồi.
“Thời gian không còn sớm, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.” Hướng Uyển nói: “Có đôi lời tôi không tiện nói trước mặt Thác Thác, nhưng lại thấy không nói thì không được.”
Đường Tự gật đầu, giọng điệu cung kính: “Cô cứ nói, cháu nghe.”
“Nói thật lòng, nếu như hôm nay người ở bên Thác Thác không phải là cậu mà là một người đàn ông khác có điều kiện như cậu, tôi nhất định sẽ phản đối.”
Đường Tự mỉm cười, tỏ ý anh hiểu.
“Nhưng bởi vì là cậu nên tôi thấy tôi không phản đối được.” Hướng Uyển nhìn thẳng vào Đường Tự, vẻ mặt bà nghiêm túc không chút ý cười: “Tôi vẫn luôn cảm thấy tình cảm nó dành cho cậu rất khác lạ. Lúc nó mới tới bên tôi, khăng khăng muốn đổi tên mình về Đường Thác, khi ấy tôi không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nó đang giận dỗi với cậu. Nhưng đến sau này, khi mà nó lên cấp ba, buổi tối một ngày nọ tôi trở về rất muộn, tới phòng nó thì thấy nó đang ôm máy tính ngủ say. Tôi giúp nó chuyển máy tính ra, kết quả không cẩn thận nhìn thấy nó đang viết email, viết cho cậu.”
Nói đến đây, Hướng Uyển dừng lại, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
“Tôi rất xin lỗi vì khi ấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-van-thien/1107544/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.