Đường Tự không quay lại phòng làm việc, anh đi thẳng ra bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Hà Chúng.
“Đường Thác đang ở đâu?”
Giọng nói của Hà Chúng ở đầu bên kia điện thoại cũng đầy vẻ sốt ruột: “Em cũng đang tìm cậu ấy đây thầy Đường, em sợ tâm tình cậu ấy không tốt, hôm nay còn muốn ở bên cậu ấy, kết quả hai tụi em đi vệ sinh rồi cậu ấy chạy đi mất, balo cũng vứt ở chỗ em. Em mới về kí túc xá, cậu ấy chưa trở lại.”
Đường Tự bước vào thang máy: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, anh lại gọi cho Đường Thác nhưng vẫn không ai nghe máy. Gọi liên tiếp mấy cuộc kết quả đều y chang, anh chỉ đành vừa đi vừa gủi tin nhắn cho cậu, hi vọng sau khi cậu đọc được ít nhất còn có thể trả lời anh.
“Tư Hành, thấy tin nhắn thì gọi lại cho tôi, không muốn gọi điện thoại thì gửi tin nhắn cũng được, để tôi biết em không sao.”
“Tôi biết em đang buồn, nhưng em đừng làm chuyện gì dại dột.”
“Nghe lời, liên lạc với tôi đi.”
Gửi liên tục mấy tin liền, lo lắng trong lòng vẫn không thuyên giảm được chút nào. Đường Tự cảm giác Đường Thác không đến nỗi vì chuyện này mà nghĩ quẩn, song qua video có thể nhìn ra được, tâm trạng của cậu đã sụp đổ rồi.
Đường Tự lên xe, gọi điện thoại cho Văn Anh, kể vắn tắt tình huống buổi chiều hôm nay với chị. Văn Anh ở đầu dây bên kia trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó chị nói: “Dựa theo tình trạng lúc bình thường của Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-van-thien/1107524/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.