Phòng quay phim là một căn phòng nhỏ, Triển Thiệu nhớ rõ anh không nghe thấy tiếng cửa ra vào, mọi người chỉ có thể ở trong phòng ngủ. 
Triển Thiệu lấy khăn giấy lau cho Lâm Miểu, mặc áo thun, kéo quần jean, cau mày mở cửa phòng ngủ. 
Quả nhiên, đạo diễn, quay phim, thu âm, hậu cần, trợ lý đều đang ngồi chen chúc trong phòng, ngoan ngoãn ngồi dọc theo giường, trông như một đám chim cút. 
” Đạo diễn, chuyện này là như thế nào? Sao mọi người không ngồi ngoài kia? ” Triển Thiệu không chút do dự hỏi thẳng vấn đề. 
” À thì…. ” Đạo diễn giật giật mắt. 
Trợ lý vội vàng đáp lời: 
” Thầy Triển, tôi nghe đạo diễn bảo, lần này ông ấy muốn thử nghiệm kiểu, kiểu…, kiểu diễn hoàn toàn đắm chìm, nhập tâm vào bộ phim, không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài, như vậy mới có thể quay phim một cách tự nhiên nhất. “ 
Đạo diễn vội vàng hùa theo: 
” Đúng đúng đúng. Trải nghiệm mới, hiệu quả mới, hoàn toàn không bị quấy rầy, chân thật đến từng thước phim. “ 
” Thật sao? ” Triển Thiệu nghi ngờ. 
” Tất nhiên! ” Tất cả năm người đều liều mạng gật đầu như sắp chết đến nơi. 
” Vậy… Buổi quay hôm nay, quay xong rồi đúng không? ” Triển Thiệu cảm thấy sai sai, nhưng anh không phải kiểu người thích đào sâu một vấn đề gì đó. Nếu đạo diễn đã nói vậy, thì cứ như vậy đi. 
” Quay xong rồi! ” Đạo diễn nói chắc như đinh đóng cột. 
” Thầy Triển, hôm nay thầy vất vả rồi. Còn lại… Tôi sẽ giúp thầy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-toi-moi-la-cong/1347972/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.