Đón ba ở sân bay, kết thúc chuyến du lịch Nhật Bản, buổi tối hai ba con Từ Hoãn Hoãn đi ăn tiệm, ăn xong Từ Hoãn Hoãn cầm túi đồ ăn vặt và hai bộ mỹ phẩm dưỡng da về nhà. Cô ấn nút, chờ thang máy xuống.
Nghe tiếng bước chân đến gần cô liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh mình, là Từ Tĩnh.
Đang liếc mắt chuyển sang nhìn thẳng: "Vừa tan ca về sao?"
"Ừm!"
Từ Tĩnh mặc chiếc áo khoác dài màu xám đậm, rất vừa người. Từ Hoãn Hoãn đánh giá một lượt, rồi nhìn lại mình, tưởng tượng nếu như cô khoác chiếc áo ấy.... Sẽ đến đâu nhỉ? Đừng nói là sẽ dài đến mức kéo lê trên nền đất đấy chứ???
Cửa thang máy mở ra, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh bước vào trong, nhìn anh ấn nút tầng mười hai, Từ Hoãn Hoãn chợt nhớ đến hai bữa tối miễn phí kia, nghĩ thầm phải trả lễ. Cô mở túi đồ ăn vặt chìa ra trước mắt anh: "Đây là đồ ba tôi mua từ Nhật về, anh lầy một ít đi!"
Từ Tĩnh không thèm nhìn: "Tôi không ăn vặt!"
"Hic... Còn mỹ phẩm dưỡng da thì sao?" Từ Hoãn Hoãn hào phóng lấy một bộ.
"Không cần!"
"Âyda....." Từ Hoãn Hoãn hiểu lầm hai từ này của anh, "Anh không dùng cũng có thể tặng cho bạn gái mình mà!"
Từ Tĩnh lúc này mới đưa mắt về phía cô, giọng lạnh nhạt: "Không có!"
"Ồ!" Từ Hoãn Hoãn cảm thấy lòng nặng trĩu, đồ muốn tặng phải cất trở vào thật sự rất phiền não.
Từ Tĩnh nhìn dáng vẻ cụp đầu của Từ Hoãn Hoãn: "Cô rất thất vọng?" --- Chuyện tôi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-suy-ly/7783/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.