Cuối cùng Từ Hoãn Hoãn vẫn quyết định về nhà mình ngủ, vì cô luôn không thể đoán trước được khả năng tự kiềm chết của bản thân, sợ một ngày đẹp trời sẽ đánh gục Từ Tĩnh mất.
Về nhà, đã lâu không có chương mới, Từ Hoãn Hoãn đăng một bài viết mới, bây giờ đã gần mười một giờ. Cô tắt máy tính, điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
Từ Hoãn Hoãn nhìn dãy số, thật sự chẳng muốn bắt máy. Để chuông reo một lúc cô mới nhận điện.
Câu đầu tiên của Ngôn Lạc: “Rốt cục em đã có chương mới!”
Từ Hoãn Hoãn cố gắng kìm nén tâm trạng kích động, ngữ điệu không mặn không nhạt: “Anh là fan tiểu thuyết của tôi à?”
Ngôn Lạc thừa nhận: “Đúng! Vì vậy, nếu ngày nào đó em xây dựng hình ảnh nam chính là tôi, tôi sẽ rất vui.”
Từ Hoãn Hoãn liếc một cái, gọn gàng dứt khoát: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!”
Nghe câu trả lời của cô, Ngôn Lạc trầm thấp nở nụ cười, Từ Hoãn Hoãn chẳng hiểu vì sao hắn lại cười.
“Sáng sớm hôm trước tôi có gọi cho em!”
Sáng sớm? Khi đó cô vẫn còn đang ngủ, Từ Hoãn Hoãn không trả lời, trước tiên cô coi lại lịch sử cuộc gọi, xác thực hắn có gọi, hơn nữa trò chuyện khoảng năm phút, cuộc gọi này ắt hẳn Từ Tĩnh nhận.
“Ừm! Có chuyện gì?”
Mười mấy giây sau cô mới lên tiếng … Ngôn Lạc đoán ra được: “Xem ra Từ Tĩnh không kể cho em nghe!”
“Anh ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-suy-ly/1936632/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.