Từ Hoãn Hoãn có suy đoán như vậy là vì: “Giày cao gót, váy đỏ, vali đỏ … Những thứ tưởng chừng như rất bình thường của người phụ nữ nhưng xuất hiện đột ngột ở trong căn nhà này thì chúng thật sự không thuộc về nơi này.”
“Vì vậy, còn một người phụ nữ.” Ngoài người phụ nữ tên Cố Cảnh Di kia.
“Và người Cố Minh trông thấy khi trốn trong ngăn tủ chính là người đàn bà này.” Từ Hoãn Hoãn đưa mắt nhìn về phía ngăn tủ kia, trong đại não tái hiện lại cảnh tượng: “Có lẽ mẹ của hắn ý thức được có sự nguy hiểm, để bảo vệ Cố Minh nên cho hắn trốn trong ngăn tủ, căn dặn không được nói, không được phát sinh tiếng động, không được đi ra. Người phụ nữ kia đến, và hình ảnh bà ta kéo chiếc vali đỏ là hình ảnh mà Cố Minh nhìn thấy tận mắt.”
“Người phụ nữ sau khi rời đi, mẹ của hắn cũng biến mất.” Như vậy đáp án rõ rõ ràng ràng, “Mẹ Cố Minh chính là người nằm trong vali đó.”
Ánh mắt Từ Hoãn Hoãn đầy bi thương: “Chỉ e là như vậy.”
Cao Lâm chống tay nhìn cửa, thở phào một hơi, thanh âm thâm trầm: “Vì vậy, tranh vẽ của Cố Minh không phải là vẽ mẹ mình, mà là người phụ nữ đã mang mẹ hắn đi.”
Cố Cảnh Di không vứt bỏ con trai mình mà là bị mất tích hoặc bị ngộ sát.
Một cảnh viên đứng bên cạnh có chút không hiểu: “Vậy tại sao từ trước đến nay hắn không nói ra? Hắn hoàn toàn có thể khai báo sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-suy-ly/1936609/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.