Từ Hoãn Hoãn một hơi nói ra tất cả suy đoán của mình, sau đó cô phát hiện Cao Lâm đứng ở đó chỉ nhìn cô im lặng không nói gì, Từ Hoãn Hoãn ‘đọc’ vẻ mặt của anh ta, ái ngại sờ sờ gáy: “Tôi chỉ tùy tiện suy luận không nhất định là chính xác.”
“Không! Tôi cho rằng suy đoán này cực kỳ hợp logic.” Ánh mắt Cao Lâm tán thưởng: “Tôi tưởng Cố vấn Từ chỉ am hiểu việc quan sát người khác có nói dối hay không, không ngờ cho dù không đối diện với kẻ tình nghi vẫn có thể những suy luận sắc bén như thế.”
“Bởi vì con người có thể nói dối, nhưng vật chứng thì không.”
Thật ra quan sát vẻ mặt cũng như vậy, càng muốn che dấu lại càng lộ ra sơ hở, tự bản thân mình tạo ra điểm mâu thuẫn.
Khi vẻ mặt đối lập với những gì họ nói ra, thì có nghĩa họ đang nói dối; là một nghi phạm, khi dấu vết lưu lại có mâu thuẫn thì càng chứng minh hung thủ muốn che giấu điều gì đó.
Cao Lâm nhìn Từ Hoãn Hoãn, đột nhiên nghĩ đến một người: “Từ Tĩnh cũng nói như vậy.”
Nghe đến cái tên này, Từ Hoãn Hoãn bất giác nở nụ cười, cô lấy ngón tay sờ sờ cằm …. Nói gì thì nói nghề nghiệp của cô và anh cũng tính là cùng ngành.
Phát hiện điểm này, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy khá vui; bỗng nhớ ra cô đang ở hiện trường án mạng, vội vỗ vỗ mặt, thu hồi vẻ khoái trá của mình.
“Như vậy, tôi sẽ nhờ bên khoa giám chứng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-suy-ly/1936593/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.