"Thuận này, cháu có cảm thấy nơi này rất lạ không?" Ông Long đọc lời thoại đầu tiên của màn ba vừa xuất hiện trong đầu.
"Ôi, chú cũng cảm thấy vậy ạ?" Thuận xoay mặt về phía ông. "Theo thông tin ban đầu cháu và Trang thu thập được, thì nơi chúng ta đến buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống khá thấp, nhưng không đến mức lạnh như thế này, nên cháu đang cảm thấy vô cùng hoang mang, không rõ là do thông tin của bọn cháu sai hay là do chúng ta đã đi lạc đường."
"Chú cũng đang thắc mắc về vấn đề ấy đấy." Ông Long gật gù. "Chú nghĩ chắc chắn chúng ta bị lạc đường rồi, chứ thông tin bọn cháu thu thập được cũng trùng khớp với thông tin chú hỏi thăm qua vài người bạn cùng ngành. Suy đi tính lại chú thấy vấn đề lớn chúng ta gặp phải bây giờ là, chúng ta không biết bản thân đang ở đâu, điện thoại thì mất sóng nên cũng không thể gọi cứu hộ được. Cứ thế này, e là không sớm thì muộn tất cả đều bị bọn thú ở đây xơi tái mất."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lãng lên tiếng đọc lời thoại của mình. Hắn định bụng dùng hai tay chống đất nhỏm người dậy, nhưng chợt nhớ ra tay phải của mình đã bị con sư tử cắn đứt. Hắn đành nghiêng nửa người về phía bên trái, bàn tay trái xoè ra đặt úp sát mặt đất, dồn hết lực vực cơ thể ngồi thẳng dậy.
Từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm xuống. Liếc mắt nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-ma-06/3818587/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.