Edit:Phong lữ
Chung Tiểu Nhạc vốn tưởng rằng Tống Nghệ Thiên sẽ đi rêu rao chuyện này ra ngoài, coi như đề tài tán ngẫu với bạn bè.
——Rất đáng mỉa mai phải không, lớp trưởng u ám xa cách lại là một kẻ biến thái, trộm quần áo đàn ông.
Cậu mặt không đổi sắc đứng trước cửa lớp, âm thầm chuẩn bị tâm lí bị cả lớp nhìn với ánh mắt khác thường.
Nhưng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Không có ai liếc cậu một cái, cũng không thấy ánh mắt khinh bỉ trong tưởng tượng, Chung Tiểu Nhạc yên lặng về chỗ của mình, cậu ngẩn ngơ nhìn chăm chăm cái bàn trước mặt, phía sau vang đến tiếng cười đùa của Tống Nghệ Thiên với bạn anh nhưng không nghe thấy một chữ về chuyện đồng phục bóng rổ.
Chung Tiểu Nhạc không biết lúc này mình cảm thấy may mắn hay mất mác nhiều hơn, nhưng trong lòng vẫn thầm hạnh phúc nghĩ, vì chuyện này có thể anh sẽ nhớ kĩ mình, chỉ cần có thể khiến cậu lưu lại một chút trong lòng Tống Nghệ Thiên thì dù là tốt đẹp hay xấu xa điên cuồng, Chung Tiểu Nhạc vẫn nguyện ý làm.
Ôm mục đính phấn đấu này, Chung Tiểu Nhạc từ cuồng nhìn trộm lên chức thành cuồng bám đuôi.
Dù không khoa trương đến vậy nhưng sau một tháng, Tống Nghệ Thiên và bạn bè của anh đều nhận ra. Họ có thể thấy một bóng dáng u ám luôn lượn lờ quanh họ trong phạm vi trăm mét, ánh mắt đó luôn nhiệt tình dính lấy, mục tiêu trước giờ vẫn luôn là Tống Nghệ Thiên, nên bọn họ thường trêu có phải anh gần đây chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/55388/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.