Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên không biết Chung Tiểu Nhạc đã thấy được bao nhiêu, cũng không rõ cái tên óc bã đậu kia có hiểu lầm gì hông, dù bản thân vốn dĩ không định làm gì, anh vẫn bất giác nảy sinh cảm giác áy náy và hối hận.
Áy náy đúng là với Chung Tiểu Nhạc mà hối hận là với chính bản thân anh, hối hận vì trước đó, trong khoảnh khắc bạn tình cũ tới bắt chuyện đã không dứt khoát quay người rời khỏi.
Tống Nghệ Thiên sau khi im lặng 2 giây, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì mà đưa tay xách mấy túi đồ đỡ nặng cho Chung Tiểu Nhạc. Anh nói: “Đi, về nhà thôi.”
Chung Tiểu Nhạc bỗng dùng cái tay vừa được rảnh rang kia xoa lên mặt Tống Nghệ Thiên, cẩn thận không chạm vào hai vết thương vừa kết vảy, nói như trần thuật: “Anh bị thương rồi.”
“Không sao rồi, về nhà sẽ kể cho em sau.”
Cử chỉ của Tống Nghệ Thiên dịu dàng hơn xưa rất nhiều, còn đưa tay vuốt vuốt tóc Chung Tiểu Nhạc: “Sao? Không muốn về à?”
Từ đầu đến cuối, bọn họ không hề đếm xỉa tới gã trai còn đứng trơ tại chỗ kia, chuyện nhỏ vừa nãy dường như chẳng ảnh hưởng gì tới họ. Bọn họ cứ thế mà sánh bước đi qua người ta, ra tới đường lộ, Chung Tiểu Nhạc nhìn Tống Nghệ Thiên với ánh mắt như đang nhìn cả thế giới của mình, mọi sự vật đều ở ngoài thế giới hai người.
Cho tới tận lúc này, cậu trai kia mới ý thức được mình đã thua không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/3159184/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.