Edit: Phong Lữ
Ước chừng nửa tháng sau, thạch cao và vải băng trên đùi Chung Tiểu Nhạc rốt cuộc cũng được tháo ra. Tuy đi đứng vẫn phải dựa vào gậy chống, chưa thể đi lại như bình thường nhưng cũng đã thoải mái hơn trước nhiều.
Tống Nghệ Thiên đêm nào cũng xoa bóp ngón chân và bắp chân cho Chung Tiểu Nhạc theo lời bác sĩ dạy, nhá nhem tối lại kéo cậu đi ra công viên nhỏ gần đó tản bộ luyện đi lại, làm Chung Tiểu Nhạc cảm động muốn khóc.
Cùng lúc đó, hợp đồng làm ăn Chung Tiểu Nhạc kí hồi năm tháng trước giao lại bản thiết kế và vật liệu, công trình sẽ bắt đầu khởi công. Chung Tiểu Nhạc dù sao cũng là nhà thiết kế nên cần phải tham gia giám sát ở công trường.
Rành rành vẫn đang trong kì nghỉ hè náo nhiệt nhưng hai người họ lại không thể thong dong như trước nữa. Công trình tọa lạc ở vùng ngoại thành, cách chung cư cỡ 2h đi xe, lại là công đoạn đầu, cần nhân công nhất khiến Chung Tiểu Nhạc ngày càng hành tung bất định. Tống Nghệ Thiên thường xuyên tỉnh dậy khi sàn giường bên cạnh đã lạnh, đêm khuya khoắt mới cảm giác được có người đang lật đật bò lên giường.
Chung Tiểu Nhạc bận rộn khỏi nói, công trình chung cư đang khởi công rất có triển vọng, đòi hỏi cũng cao. Cậu cũng không phải loại công tử được nuông chiều, có điều Chung Tiểu Nhạc lại cố chấp không muốn để Nghệ Thiên ca một mình ‘giường đơn gối chiếc’, thao thức trắng đêm. Vì vậy ngày nào cũng không ngại cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/3159178/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.