Edit: Phong Lữ
Chung Tiểu Nhạc vui vẻ trong lòng, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Tống Nghệ Thiên. Cậu xưa nay là người ít khi tin ai, nhưng lúc này, cậu chọn cách tin tưởng vì Tống Nghệ Thiên chưa bao giờ gạt cậu.
Tống Nghệ Thiên có hoài bão vô cùng ấm áp, kiên định. Chung Tiểu Nhạc bỗng cảm thấy mình có chút không nỡ, cậu trong tiềm thức luôn cho rằng tại mình một mực ép Tống Nghệ Thiên, buộc anh phải đối mặt với tình cảm của mình, buộc anh làm đáp ứng, buộc anh phải thỏa mãn những cảm xúc vừa đen tối vừa điên khùng của mình.
Chung Tiểu Nhạc khẽ ôm chặt Tống Nghệ Thiên, khắp người bao phủ hơi thở của anh. Cậu cảm thấy an tâm, hệt như đã tìm được chốn về.
Tống Nghệ Thiên thái độ mềm mỏng nhưng lá gan của Chung Tiểu Nhạc lại quá to.
Cậu hơi dịch ra tạo khoảng cách, thấy anh không có ý phản kháng thì lại lấy hai tay nâng đầu Tống Nghệ Thiên, ý đồ định hôn.
Tống Nghệ Thiên nhìn cái mặt sưng vù ra như đầu heo đang kề sát tới mình, không khỏi có chút trở ngại tâm lý, rất chán ghét, nhưng nghĩ lại chuyện đêm nay tên biến thái này đã chịu không ít khổ, mình hà tất lại bồi thêm một đao. Vì thế anh dứt khoát nhắm mắt, coi như mắt không thấy thì tâm không phiền, chờ bị liếm bậy một trận.
Chung Tiểu Nhạc lúng túng từ từ nhắm mắt chạm tới nhưng lại không chạm trúng môi mà lại mút ngay vào khóe miệng đang bị thương vừa thoa oxi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/3159170/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.