Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên bị cái ‘đức hạnh’ không biết xấu hổ của Chung Tiểu Nhạc chọc tức liền đạp cho cậu một cú không nặng không nhẹ, sau đó cầm cái kính viễn vọng uy hiếp nói: “Biến thái, cậu tự chọn đi, muốn tôi đập bể cái thứ này hay cậu tự cất lấy.”
Chung Tiểu Nhạc không có quyền lên tiếng, ủy khuất chọn cái thứ hai, lưu luyến cho trợ thủ rình trộm của mình vào một cái rương có hai khóa: mật mã và ổ khóa thông thường. Dĩ nhiên cả chìa khóa lẫn mật mã đều do Tống Nghệ Thiên tàn nhẫn giữ hết.
Cất xong, cầm chìa khóa nhỏ trong tay, Tống Nghệ Thiên cuối cùng cũng hài lòng, quay đầu nói với Chung Tiểu Nhạc đang đau thương dạt dào nhưng không thể kháng nghị: “Tôi ra ngoài chút.”
“Anh muốn đi đâu?” Chung Tiểu Nhạc lập tức căng thẳng, giữ lấy tay anh, như cô vợ nhỏ mở to mắt trong mong nhìn Tống Nghệ Thiên
“Kí túc xá giáo viên.” Tống Nghệ Thiên khó chịu giật khỏi cái tay kia, về phòng ngủ mặc áo vào: “Về lấy hành lí với trả phòng, chứ chỗ cậu trống trơ trống hoắc thế này, ông đây ở thế nào được hả.”
Chung Tiểu Nhạc đã yên tâm nhưng vẫn cố chấp nói: “Cho em theo anh đi.”
“Tùy cậu” đi thì đi, coi như mang theo một cu-li xách đồ.
Dọc đường đi, hai người không nói gì nhiều, một người thì trong lòng ngổn ngang nhưng khả năng giao tiếp lại như quần què, một người thì từ đầu tới cuối coi đối phương như không khí.
Đi theo Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/3159149/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.