Niệm Tưởng tựa vào cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài công viên nhỏ, nếu như không phải trực đêm, cô không biết công viên nhỏ phía sau căn tin này, vào buổi tối cũng có thể xinh đẹp như vậy. 
Phong cách đèn đường kiểu châu âu, ngọn đèn sáng ngời lại mông lung mờ ảo. Dưới bồn hoa, cách mỗi một mét… Đại khái là một mét, đều có một ngọn đèn chiếu sáng. 
Niệm Tưởng dùng ngón tay đếm, lại híp mắt nhìn nhìn, thôi bỏ đi… Phương hướng đối với cô mà nói không phải là sở trường. 
Ngọn đèn không phải rất sáng, nhưng tổ hợp lại thì trông rất tuyệt. 
Thật sự không giống một bệnh viện… Ngược lại như là quán cà phê được trang trí tao nhã. 
Cô nói thầm, ăn cơm xong liền đi bộ dạo một vòng. 
Màn đêm buông xuống, gió đêm từ từ thổi, gió đêm mùa đông đã mang theo hơi lạnh tận xương. Bệnh viện trong thời gian làm việc thì luôn luôn mở máy sưởi, thêm mặc áo khoác làm việc đích thực không có phương tiện, Niệm Tưởng trước giờ đều không mặc áo khoác. Lúc này ở bên ngoài đi một lát, liền lạnh đến mức muốn dậm chân bình bịch. 
Trở lại phòng khám thì Từ Nhuận Thanh đã ở đó, nhìn thấy cô trở về, ánh mắt thoáng dừng lại: “Lạnh?” 
“Hả? Không lạnh…” 
“Môi cũng bị đông lạnh tím ngắt rồi.” Anh đẩy ghế ra đứng dậy, dựa vào bàn làm việc, lật mở hồ sơ bệnh nhân, hỏi cô: “Buổi chiều, thời gian hẹn trước với cậu bé kia đã lưu vào máy chưa?” 
Niệm Tưởng hồi tưởng một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-du-do/3283723/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.