Hoạ Y mỉm cười tựa cằm lên vai Lữ Vỹ Kỳ, tiết trời lạnh nhưng nàng không lạnh.
Ta và chàng mơ mộng nhiều về tương lai sau này, đối với bao người ngoài kia chuyện yêu nhau, chuyện kết nghĩa trăm năm chỉ là chuyện thường tình nhưng đối với ta và chàng đó là một hoài bão lớn.
Cả đoạn đường Lữ Vỹ Kỳ kể cho nàng nghe cuộc sống của mình những ngày qua tẻ nhạt đến thế nào, trống rỗng ra sao, giọng lúc trầm lúc bổng, có lúc thoáng thê lương.
Những gì chàng trải qua không khác gì nàng, đều đau thương đến cùng cực.
Hoạ Y hôn nhẹ lên cổ Lữ Vỹ Kỳ thì thầm nói.
- Sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Hai người họ đứng trước một ngôi mộ được đắp đất tỉ mỉ, ở trên có mái che. Lữ Vỹ Kỳ sợ mưa gió làm trôi đất nên lợp lá ở trên, xung quanh còn trồng thêm cây cho vững chắc. Mẫu phi của nàng cũng như thân mẫu của hắn, thời gian qua hắn tìm được mộ của Thục thái phi nhưng chưa có cơ hội báo với Sở Tiêu để cho nàng biết.
Hoạ Y quỳ trước mộ chắp tay thành kính, cổ họng đã sớm nghẹn ngào.
- Mẫu phi, hài nhi bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm người.
Nàng dập đầu ba cái, mạnh đến mức trán bị sưng đỏ.
Lữ Vỹ Kỳ quỳ xuống đau lòng ôm lấy nàng, sợ nàng đau, hắn đau mà mẫu phi của nàng cũng sẽ đau lòng.
- Hoạ Y ngoan, đừng khóc, mẫu phi muốn nàng cười, không muốn nàng dằn vặt bản thân đâu.
Sau một đêm mưa, xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-cua-nu-vuong/875541/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.