"Con và mẹ con thật là giống nhau. Nhưng con lại bướng bỉnh hơn. Bà muốn con đi học để biết thêm cái này cái kia càng tốt chứ sao, con gái thì nên biết chữ. Lỡ sau này con có thể đỗ cấp ba đấy, rồi còn tham gia kì thi tuyển công nhân ở huyện thành nữa chứ."
Hứa Hoan Ngôn vừa nghe đã biết bà cô có ý gì.Thật ra lúc này cô cũng không muốn đến trường. Ở trường cũng không học được nhiều hơn nữa cô cũng không phải người ở đây vẫn tiếp tục sống như thế này sẽ an toàn hơn.
Cô chỉ có thể làm việc ở tiệm cơm quốc doanh nhiều nhất là nửa tháng nữa. Sau đó cô sẽ phải tìm cách khác để sống trong thời đại này.
Nhưng may là cô có hệ thống, sinh hoạt cũng không quá khó khăn.
"Dạ, bà nội yên tâm con vẫn luôn đọc sách, bà cũng biết tình hình hiện tại mà, đến học ở trường trong huyện thành cũng chưa chắc đã học ra nước ra cái đâu"
Lưu Quế Lan nghe Hứa Hoan Ngôn nói như vậy liền cảm thấy hợp lí. Thời buổi hiện tại chính như chính là như này.
Bạch Văn Văn ở nhà cảm thấy cực kỳ khó chịu mặc dù cô ta bắt được một con gà nhưng ăn vào không có mùi gì vị cả đối với cô ta cũng không ngon chút nào.
Vương Hòe Hoa nhìn Bạch Văn Văn liền thấy thích, có thể kiếm được một con gà chắc chắn là chuyện tốt.
"Ngày mai con lại đến đó canh đi biết đâu lại bắt được một con gà nữa."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-chan-gioi-den-thap-nien-70/3325698/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.