Editor: Cindy
Cuộc gọi âm thanh của Wechat là loại rảnh tay.
Mấy thứ gì đó Triệu Hằng nói, Vân Dã đứng phía trước cách Tô Nhứ không xa đều nghe được rành mạch.
Tô Nhứ không dám quay đầu lại nhìn.
Hiện tại cô chỉ mong bão cát phía sau thổi bay mình tới đáy Ấn Độ Dương cho bình tĩnh chút.
Xấu hổ chết mất thôi!
Cô đang vận động bộ não nhỏ bé đầy thông minh của mình xem làm thế nào để hoá giải sự xấu hổ lúc này thì chợt nghe thấy tiếng Vân Dã nói: "Cứ đứng bất động ở đó làm gì? Định chờ bão cát thổi bay cô tới Ấn Độ Dương tắm rửa à?"
Tô Nhứ: "..."
Ôi mẹ ơi cứu mạng! Người đàn ông này còn biết cả thuật đọc tâm nữa!!!
Cô sụp đổ ngồi thụp người xuống, lấy tay che mặt nói: "Anh đừng nói nữa mà!"
Thẹn chết đi được!
Trong lòng cô điên cuồng....
Vân Dã tức giận nói: "Tôi nói cái gì? Chẳng phải tất cả đều là cô nói với anh ta à?"
Tô Nhứ khóc không ra nước mắt: "Không phải anh ấy nói như vậy! Chúng, chúng ta cực kỳ trong sạch mà!"
Vân Dã liếc cô, cười lạnh: "Trước khi cô cắt đứt cuộc trò chuyện thì là trong sạch, nhưng sau đó thì hết rồi."
Tô Nhứ bị anh nói đến chân mềm nhũn, sợ Vân Dã vì thế mà tức giận.
Cô cau mày, vắt óc tìm cách cứu vãn chút hình tượng.
Vân Dã bước tới, đưa tay về phía cô nói: "Đứng lên đi."
Tô Nhứ ngẩng đầu, đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tren-troi-roi-xuong-tram-trieu-vi-sao/3062502/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.