Từ Văn thực bất đắc dĩ, trái lại bà hắn lại tràn đầy hứng thú: “Văn Văn, cô bé kia là bạn của chị dâu con, nhỏ chắc cũng tầm tuổi con ấy! Giờ con bé đang xem TV trên tầng ấy, cháu mau lên nói chuyện với con bé đi!”
“Ngoại à, cháu cũng không cần gấp đâu, với lại cháu cũng không có ý định đấy.” Từ Văn đáp. Không nói tới vụ giờ hắn đã có bé ngốc, mà kể cả hắn không có bé ngốc đi chăng nữa thì hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc kết hôn.
“Cháu đấy…… Văn Văn, ba mẹ cháu cũng không còn nữa nên không ai lo lắng về hôn sự của cháu…… Cháu phải biết năm nay cháu cũng 25 rồi đấy, nếu giờ mà còn không mau kiếm người yêu thì sau này không ai thèm nữa đâu!” Bà ngoại Từ Văn nạt. Người nông thôn thường yêu sớm, số lượng người yêu từ cấp hai chỉ chờ đủ tuổi là cưới nhiều không đếm xuể. Thực ra nếu không phải ngày trước Từ Văn còn phải gánh trên lưng một đống nợ, không hợp tìm người yêu thì chỉ sợ bà đã sớm kiếm cho hắn một người rồi.
“Bây giờ hầu hết mọi người đều kết hôn muộn mà bà, cháu cũng đâu cần gấp lắm, hơn nữa người như cháu nếu thật sự muốn cưới chỉ sợ làm chậm trễ con gái nhà người ta thôi.” Từ Văn vội nói.
“Sao lại nói vậy? Văn Văn, mấy năm nay cháu đều chăm chỉ làm lụng, còn tốt hơn nhiều so với mấy đứa chỉ biết nằm nhà rung chân há miệng chờ sung ấy!” Bà ngoại Từ Văn vỗ vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tren-troi-roi-xuong-mot-chang-vo/1945384/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.