Trong căn phòng sang trọng phát ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ cùng tiếng chửi rủa. Diệp Lăng Nguyệt đưa tay quét qua đống tách trà trên bàn làm chúng rơi xuống đất vỡ ra thành từng mảnh.
- Một lũ khốn nạn!
- Mẹ à, có chuyện gì từ từ nói, nóng giận như vậy làm gì
- Con bảo làm sao không tức giận, đám người kia dám uy hiếp mẹ đòi thêm tiền, có lần này hẳn sẽ có lầm sau
- Dễ thôi mà, người chết không thể uy hiếp chúng ta được nữa
Diệp Thế Hiên thở hắt ra một hơi, không mấy để ý mà nhả ra một câu, dù gì lúc trước cũng từng làm rồi, còn sợ hãi cái gì nữa chứ.
- Con nói cũng đúng, nhưng mà chuyện này giao cho ai đây
- Để tránh xảy ra chuyện tương tự, con sẽ tự mình ra tay
- Vậy con cẩn thận, làm sạch sẽ chút, đừng để ai phát hiện
- Chuyện đó mẹ khỏi nhắc, con còn chưa muốn ăn cơm tù đâu
Diệp Thế Hiên một bộ bất cần đi ra ngoài, hẳn là tiếp theo đây sẽ ra tay.
Ở một nơi khác, ai đó đang thong thả bóc từng miếng vỏ tôm động tác rất thành thục, xong xuôi liền đặt vào trong chén đẩy đến trước mặt đối phương đang ngồi đối diện với mình.
- Nhiễm Nhiễm ăn tôm đi
Tiêu Tư đưa ra cái mặt cười lấy lòng, Tiểu Nhiễm làm như không thấy mà trực tiếp ăn cơm, ấy nhưng anh làm sao bỏ qua cứ cái dạng bám dính không gỡ ra được.
- Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tong-phu-nhan-lai-muon-huy-hop-dong/3500321/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.