Đã ba ngày trôi qua, Tiêu Tư hôn mê không chịu tỉnh. Tiểu Nhiễm cũng theo đó ở bên cạnh chăm sóc anh ba ngày liền, mặc cho mọi người có khuyên cô ra sao, cô vẫn cứng đầu không chịu về nhà, cô muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.
Mọi người đối với cô đành bất lực, đến cả Tiêu Tư còn không có cách trị cô, bọn họ sao có thể.
Tiểu Nhiễm mệt mỏi ngủ gật bên cạnh giường của anh, cô ngủ say đến mức người trên giường có chút động tĩnh mà không biết.
Anh mở mắt, ánh mắt si ngốc nhìn đến gương mặt đang an tĩnh mà ngủ, Tiêu Tư không chịu nằm yên mà bật dậy ghé sát mặt mình vào mặt cô.
Cô giật mình cựa quậy, ánh mắt lờ mờ vô tình chạm đến gương mặt phóng đại của anh, thần trí cô rất nhanh liền thanh tỉnh.
- Tư Tư, anh tỉnh rồi sao, để em đi gọi bác sĩ
Cô vội vàng định đứng dậy nhưng bị anh kéo lại, cô khó hiểu nhìn anh, ánh mắt này có điểm không đúng lắm.
- Tư Tư, anh sao vậy?
- Tư Tư? Chị gọi Tư Tư
- Đúng vậy, Tiêu Tư là tên của anh mà, không phải là mất trí rồi chứ?!
- Mất trí là cái gì? Chị xinh đẹp này là ai vậy?
Tiểu Nhiễm hoàn toàn bị anh làm cho chấn kinh, cái gì mà chị, cô còn trẻ lắm chứ bộ!
- Em là vợ của anh mà, anh quên cái gì không được quên em đó rõ chưa?!
- Vợ, chị xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tong-phu-nhan-lai-muon-huy-hop-dong/3423055/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.