-ê mày bọn mk đi đâu vậy?
Đi mãi mà ko thấy có điểm dừng Khánh Nhi hỏi
-tao cũng ko biết mk đang đi đâu nữa
Đan Quỳnh nói xong lập tức có tiếng ng đổ
-con điên ko biết đi đâu mà nãy h mày cứ dẫn bọn tao đi rồi nói ko biết đang đi đâu là sao hả?
Anh Thư hét lên
-A.lên phòng hiệu trưởng phá thấy thế nào?
Nó nảy ra ý kiến
-thôi lên đấy hoài chán lắm
Đan Quỳnh lắc đầu(Bảo Kiệt:Đan Quỳnh cảm ơn em nhiều lắm “rưng rưng”_t/g:là sao?_Bảo Kiệt:ngu bọn nó ko lên phòng ta coi như thoát đk 1 kiếp nạn_t/g:ra là vậy,tui mách mấy chị ấy_Bảo Kiệt:ấy ấy chị t/g xinh đẹp,dễ thương đừng nói mà_t/g:haha đk rồi)
-thế đi đâu chứ_Anh Thư
-ra sau trường đi ở đấy có vườn hoa cẩm tú cầu trắng
Khánh Nhi nói
-thật ak
Mắt bọn nó sáng lên
-ừ
-vậy đi thôi
Cả bọn kéo ra sau trường.Ra đến nơi bọn nó thấy có 1 cái cây cổ thụ xòe bóng xuống bãi cỏ xanh,ngồi đó có thể nhìn ra vườn cẩm tú cầu
-OA….sao mày biết chỗ này thế
Nó chạy lại chỗ gốc cây nằm xuống nhìn lên trời hỏi Khánh Nhi
-1 lần tình cờ đi qua thôi
Khánh Nhi đi lại chỗ Nó
-ủa sao tao ko biết vậy
Anh Thư ngồi xuống
-hìhì
Khánh Nhi cười, thật ra vườn cẩm tú cầu này là Bảo Khánh trồng từ lâu để tặng Nó vì anh biết sẽ có 1 ngày Nó về đây
-thôi tao ngủ đây.Buồn ngủ quá
Nó cũng ko quan tâm vì sao Khánh Nhi lại biết chỗ này bây giờ quan trọng nhất là diệt trừ cơn buồn ngủ của Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thu-tinh-nghich-va-tu-cong-tu-tinh-quai/265690/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.