Nó bực mk từ nhỏ đến giờ chưa ai dám đánh Nó vậy mà con điên kia lại dám
(t/g:vâng tất nhiên nhà chị cưng chị như cưng trứng,hứng như hứng hoa.Thương chưa hết ai nỡ đánh)
Đang bực chẳng biết lm j thì 1 bóng đèn sáng lên trong đầu Nó
“lên phòng hiệu trưởng phá hehe”
(t/g:điệu cười nghe ghê quá_Nó:kệ ta)
Đang lm việc thấy Nó vào Bảo Kiệt cười
-bảo bối chưa j đã nhớ anh rồi ak?
-em chán nên lên đây phá anh thôi chứ nhớ nhung j
Nó ngồi xuống ghế lấy tách trà cạnh Bảo Kiệt đưa lên miệng tự nhiên.Do ngồi đối diện vs Nó nên Bảo Kiệt thấy rõ vết thương trên mặt Nó
-ai đánh em?
-ng yêu hai Khánh,tên j ta?Đặng Thùy Trang 11A3 phải ko nhỉ?
Nó vờ như nghĩ lại,chứ Nó nhớ như in tên cô ta,vì có điều tra trước
-con nhỏ đấy đánh em?anh sẽ cho nó biết tay vì dám động tới bảo bối của anh
Dù ko tin cho lắm do anh biết Nó là ai,ko đánh ng ta là may rồi sao có thể cho ng khác đánh nhưng vẫn ko thể phủ nhận rằng anh đang bực mk vô cùng.Bực thì bực nhưng tay vẫn nhắn tin vs Bảo Khánh dưới gầm bàn ko để cho Nó biết
“em lên văn phòng gặp anh nha”
“có chuyện j ko?em đang bận”
“thì cứ lên đi”
“vâng”
Bảo Khánh đang đi tìm Nó nhận đk tin nhắn của Bảo Kiệt đành lên gặp vậy.Còn bọn hắn thì anh bảo về lớp trước
-cộc….cộc
-vào đi
-anh gọi em có j ko?em…
-em hay nhỉ có mặt ở đó mà để bảo bối bị ng ta đánh thế này ak
Bảo Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thu-tinh-nghich-va-tu-cong-tu-tinh-quai/265686/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.