" Tiểu thư, người lại ăn điểm tâm đi " Hỷ nhi đẩy cửa bước vào phòng. Trên tay cầm theo một đĩa thức ăn.
" Ừm, cám ơn em, Hỷ nhi. Cứ để đấy được rồi, lát nữa ta sẽ ăn. "
Uyển Nghi chỉ khẽ xoay người lại mỉm cười một chút rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời đại này không có nhà cao tầng, không có đèn đường sáng trưng nên cô mới có thể nhìn thấy một bầu trời sao đẹp như thế. Từ nhỏ cô đã thích ngắm sao, nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy một bầu trời sao lấp lánh như thế. Hàng ngàn ngôi sao nhấp nháy như những hạt châu sa, nổi bật trên nền trời đêm. Đã lâu lắm rồi, cô không cảm thấy thư thái như thế.
" Tiểu thư, người lại đang nhớ tới vương gia sao ? " Hỷ nhi nhìn bộ dạng trầm tư của Uyển Nghi, trong lòng không khỏi băn khoăn.
" Hắn ? " Uyển Nghi có chút sững sờ, sau đó thì không nhịn nổi liền mỉm cười " Hỷ nhi, nếu em mà không nhắc tới thì ta đã không nhớ tới hắn rồi. " Mấy ngày hôm nay đều là ngủ ngoài trời, lo lắng chạy trốn. Cả ngày hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cơ bản là không có thời gian để nhớ tới hắn.
" Xin lỗi tiểu thư, là Hỷ nhi nhiều chuyện rồi " Hỷ nhi vội bày ra bộ dạng biết lỗi, lẽ ra cô phải biết trong lòng tiểu thư đang đau khổ thế nào chứ ? Khó khăn lắm tiểu thư mới có thể quên được vương gia, vậy mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/208788/chuong-30.html