" Nè, Mộ Dung Phong, còn bao lâu nữa mới tới Nguyệt quốc vậy ? " Uyển Nghi vừa thở phì phò vừa hỏi, ba người bọn họ đã phi ngựa suốt ba ngày ba đêm rồi, tuy không phải đi bộ nhưng ngồi trên lưng ngựa lâu như vậy rất là đau mông a. Hơn nữa con ngựa này rất là hung dữ , nếu không phải trước đây nàng đã từng tập cưỡi ngựa ở phủ vương gia cùng Nam Cung Nguyệt thì chắc chắn sẽ bị nó hất xuống đất rồi.
" Nếu nhanh thì mất nửa tháng, chậm thì mất nửa tháng cộng với một nửa của nửa tháng " Mộ Dung Phong thản nhiên đáp. Haizz... vốn dĩ muốn cùng nàng cưỡi một con ngựa, còn ả a hoàn kia thì mặc kệ. Nhưng nàng lại nằng nặc đòi cưỡi ngựa chung với ả, để hắn cô đơn một mình một ngựa thế này.
" Cái gì, nửa tháng, trời ạ, lâu như vậy, muốn mệt chết ta sao ? " Uyển Nghi há hốc mồm, kêu la thảm thiết.
" Chứ nàng nghĩ là bao lâu? Mấy ngày ? 3 hay 4 ? Chỉ trừ khi nàng biết bay " Mộ Dung Phong hừ mũi.
Ôi giời ơi, ô tô đâu rồi, máy bay đâu rồi, ta không muốn cưỡi ngựa nữa, aaaaa..
" Đừng than vãn nữa, cố chịu đựng chút đi, ở phía trước có một thị trấn, đi khoảng nửa canh giờ nữa là đến, đến đó chúng ta sẽ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi một hôm, ngày mai sẽ đi tiếp " Mộ Dung Phong nhẹ giọng an ủi. Mấy ngày nay đều phải ngủ ngoài trời, thức ăn cũng chỉ có lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/208782/chuong-24.html