Trời vừa mới sáng, Nam Cung Thiên đã cho xe ngựa đến đón Uyển Nghi, làm cô ngủ nướng không đủ, cứ mắt nhắm mắt mở bước lên xe. Vừa đặt mông xuống là ngủ ngay lập tức. ( Ăn thì nhiều, ngủ thì lắm, chả khác gì con heo. Thế này thì ai tin tỉ là hlv võ thuật chứ ? )
Nam Cung Thiên nhìn thấy cô vừa lên xe là ngủ, chỉ còn cách thở dài. Nhưng sau đó lại âu yếm nhìn cô ngủ say, đôi môi khẽ hé mở như cánh hoa đào, hàng lông mi cong vút, làn da trắng trẻo mịn màng, trong lòng trào lên cảm giác rung động. Trong đầu hắn vẫn luôn tâm niệm một điều, nữ nhân này chính là hoàng tẩu của hắn, là người mà hắn không thể có tình cảm nhưng trong trái tim hắn lại tồn tại một suy nghĩ khác. Hắn thầm thở dài một cái, haizz, vẫn là trái tim của ta thật lòng hơn.
" Uyển Nghi..Uyển Nghi "
Nghe thấy có giọng đàn ông vang lên bên tai mình, không phải giọng nói quen thuộc của Hỷ nhi, Uyển Nghi không kịp suy nghĩ mà lập tức phản ứng " Tên khốn nào thế ? Dở hơi à ? Để yên cho người ta ngủ chứ ? "
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Nam Cung Thiên đang cố nín cười, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. A, thật là mất mặt quá đi
" Ta biết, ta chỉ muốn nhắc nàng là đã đến nơi rồi thôi. "
" Ha ha, ra là đến rồi, thất lễ quá, chúng ta xuống xe thôi " Uyển Nghi không chờ cho Nam Cung Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/208775/chuong-17.html