Đêm xuống, bóng tối phủ kín khắp vạn vật, tịch mịch và hiu hắt. Ánh nến trong những cột đèn đá leo lắt hắt xuống mặt hồ, những tia sáng yếu ớt len lỏi trên mặt đất, đem lại chút ánh sáng ít ỏi cho khoảng sân rộng lớn. Giữa đình thưởng nguyệt, một thân ảnh cao lớn ngồi cô độc trong bóng tối. Gió đêm phiêu lãng thổi tung mái tóc dài của hắn, mang đến phong vị lãng tử, trên mặt bàn bày la liệt những vò rượu nhỏ, dưới đất cũng có không ít vỏ không đã uống hết. Nam Cung Việt cứ ngửa cổ, dốc thẳng rượu vào miệng như uống nước lã. Loại chất lỏng cay nóng chảy trong cổ họng hắn, hơi men bốc lên cũng không đủ khiến hắn vơi đi nỗi sầu. Một vò rượu rỗng nữa lại lăn xuống đất, hắn gục mặt lên mặt bàn, chếnh choáng men say. Một lát sau, hắn lại ngật ngưỡng ngửa cổ lên, quơ lấy một vò rượu nữa, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng cầm lấy vò rượu, ném mạnh xuống đất.
" Choang ".
Vò rượu rơi xuống đất vỡ tan, trong hơi men, Nam Cung Việt tưởng chừng như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ. Những mảnh gốm văng tung tóe, rượu chảy tràn lênh láng trên mặt đất, hơi men nồng thơm bốc lên, khiến hắn cảm thấy thèm rượu hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân đứng trước mặt, bóng đêm bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, che đi gương mặt đang đỏ gay vì tức giận.
" Giờ này huynh ngồi đây uống rượu thì có ích gì? có cứu vãn được gì hay không? Nếu không phải tại huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/1239898/chuong-105.html