Sau vụ mất tích của các thiếu nữ, kinh thành lại trở nên yên ổn. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi kèm lẫn đe dọa, uy hiếp, cuối cùng Uyển Nghi cũng thuyết phục được Nam Cung Việt đồng ý cho ra ngoài dạo chơi. Đương nhiên là cái giá phải trả cũng không nhỏ chút nào, nói một cách đơn giản là đem thân ra trao đổi a
~
" Hỷ nhi cô nương. "
Tề Dương cất tiếng gọi khi nhìn thấy Hỷ nhi đang khoan thai mua đồ.
" Tề Dương tướng quân. " Hỷ nhi cũng mỉm cười đáp lại.
" Hỷ nhi cô nương đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài có một mình? " Tề Dương trìu mến nhìn Hỷ nhi.
" Nô tì cùng tiểu thư và công chúa ra ngoài, nô tì đi trước mua một số đồ cần dùng cho tiểu thư. "
" Thì ra vậy. Sao tiểu thư nhà cô đã trở thành tiểu thiếp của vương gia rồi mà cô vẫn xưng hô như vậy chứ? "
" Nô tì đi theo tiểu thư đã mười mấy năm, đã quen với cách gọi này, nhất thời không sửa đổi được, hơn nữa tiểu thư cũng muốn nô tì xưng hô như vậy nên..."
Hỷ nhi mỉm cười, dịu dàng trả lời, nụ cười ấy mang theo sự ấm áp, thanh thoát, trong trẻo. Giống như một tia nắng nhẹ, len lỏi vào trái tim của Tề Dương, khiến tim hắn nhộn nhạo lên những cảm giác khác lạ. Dù hắn là người được rất nhiều thiếu nữ theo đuổi và mơ ước, nhưng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/1239880/chuong-87.html