Chương trước
Chương sau

" Tham kiến vương gia. "

" Đứng lên đi. " Nam Cung Việt phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Nguyệt, nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống một ngụm nhỏ.

" Hoàng huynh, huynh vừa nói cái gì cơ ? Hình như muội nghe nhầm cái gì đó thì phải. " Nam Cung Nguyệt nheo mắt nhìn Nam Cung Việt. Gì chứ, hoàng huynh của nàng mà chịu ngủ dưới đất sao ?

" Muội không có nghe nhầm đâu, hôm qua đúng là ta ngủ dưới đất. " Nam Cung Việt bình thản đưa một hạt dưa lên miệng, cắn tách một cái. Dáng vẻ giống như chẳng có chuyện gì to lớn xảy ra.

Nam Cung Nguyệt trợn tròn mắt, sau đó thì bật cười ha hả.

" Oa ha ha ha....Tỷ tỷ thật là lợi hại, không ngờ tỷ ấy lại có thể thật sự bắt huynh ngủ dưới đất. "

Nam Cung Việt nhếch miệng cười, một nụ cười chứa đầy ẩn ý " Phải, cảm giác.......cũng không tệ lắm, rất mới lạ. "

Miệng Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi lập tức há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo. Nam Cung Việt, nhị vương gia, mà lại chịu ngủ dưới đất, lại còn nói cảm giác không tệ. Không phải là bị khí lạnh nhiễm vào đầu dẫn tới hỏng não rồi chứ ?

Nam Cung Việt dường như hiểu được Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi đang nghĩ gì, chỉ nhếch mép cười không nói, trầm tĩnh uống trà. Đêm qua, quả thực là hắn có ngủ dưới sàn, nhưng mà......khụ....cũng không phải là ngủ một mình.

" Hoàng huynh này. " Nam Cung Nguyệt giật giật tay áo Nam Cung Việt. " Hôm qua, huynh như vậy là không được đâu nha. Dẫu sao cũng chỉ là bỏ vào trà của huynh một chút mật ong, dẫn theo một tên dâm tặc về nhà, cũng không phải là chuyện lớn lắm. Mặc dù muội đã sớm biết huynh là một tên nam nhân tồi tệ, hạ lưu, vô sỉ, lạnh lùng, ngay cả nữ nhân cũng không tha......"

" Hử ? " Nam Cung Việt nheo mắt nhìn Nam Cung Nguyệt, ném cho nàng một ánh mắt có lực sát thương vô cùng lớn.

" Khụ...Muội nói, huynh không nên đánh tỷ tỷ thê thảm như vậy. " Nam Cung Nguyệt cười hề hề, cái mông tự động nhích ra xa khỏi chỗ ngồi của Nam Cung Việt. " Huynh như vậy, thật đúng là vũ phu đó. Tội nghiệp tỷ tỷ quá đi. "

" Muội cảm thấy nàng ấy đáng thương như vậy sao ? "

Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi gật gật đầu. Trong lòng Hỷ nhi còn có chút xót xa. Dẫu sao thì tiểu thư nhà nàng từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, cưng chiều, chưa từng bị mắng lấy nửa câu chứ đừng nói là đánh.

Nam Cung Việt vén ống tay áo lên, để lộ ra mấy vết răng cắn in hằn trên bắp tay. Có một vết còn sâu hoắm, đỏ đỏ.....

" Hôm qua, vừa đánh nàng ấy được một cái, nàng ấy đã kêu ầm lên như lợn bị chọc tiết. Sau đó liền nhào qua nắm lấy tay ta, cắn lấy cắn để, vừa cắn vừa la hét vô cùng thê thảm. " Nam Cung Việt kéo tay áo xuống, cầm tách trà nhấp một ngum như để trôi đi cơn tức " Giờ thì hay rồi, trong phủ ai cũng nghĩ ta ức hiếp nàng ấy. "

Nam Cung Nguyệt/Hỷ nhi : "................"

" Hoàng huynh, thật ủy khuất cho huynh quá rồi. " Nam Cung Nguyệt vỗ vỗ vai Nam Cung Việt, ra vẻ thông cảm nhưng trong lòng thì lại đang nín cười đến mức nội thương. " Ai bảo huynh xui xẻo, đi rước một con hổ cái về làm nương tử chứ ? "

Nam Cung Việt búng nhẹ vào trán của Nam Cung Nguyệt một cái " Còn muội thì nhận một con hổ cái làm tỷ tỷ. "

Nam Cung Việt day day hai bên thái dương, thở dài.

" Hừ, rõ ràng người bị hại là ta, vậy mà giờ lại thành ta ức hiếp nàng ấy. Ta mà vũ phu thì nàng ấy là đồ vũ thê. "

" Ủa, muội tưởng như vậy phải gọi là vũ nữ ? " Nam Cung Nguyệt vô cùng " ngây thơ " hỏi. * vì Uyển Nghi là nữ nên tỷ ấy mới cố tình nói lái ra như thế đó mà ^^ *

Nam Cung Việt/Hỷ nhi : "................"



" Nhưng mà......" Nam Cung Nguyệt chống cằm, trong mắt ngập tràn ý cười. " Chẳng phải từ khi " con hổ cái " đó tới đây, cuộc sống của huynh muội chúng ta rất là vui vẻ sao ? "

" Đúng vậy. " Nam Cung Việt cũng khẽ nở một nụ cười sủng nịnh, chính hắn cũng không phát hiện ra trong nụ cười của mình chứa đựng biết bao ôn nhu. Đã lâu lắm rồi, hắn không thấy cuộc sống của mình lại vui vẻ và hạnh phúc đến thế. Chưa bao giờ hắn gặp qua một nữ nhân giống nàng, có thể khiến người ta say, khiến người ta mê đắm. Nàng giống như một bông hoa nồng đậm hương thơm, quyến rũ đến mức khó tin. Nàng tỏa sáng bởi chính cá tính và nhân cách của mình, thu hút những người xung quanh nàng, khiến cho họ không thể cưỡng lại được ham muốn được ở bên cạnh nàng.


~
Bịch, bịch, bịch, bịch......

Uyển Nghi vừa đi vừa giậm chân bình bịch, xuay một vòng, rồi lại xoay một vòng, xoay đến khi chóng mặt lại bình bịch dậm chân đi. Nam Cung Nguyệt đáng ghét, tự dưng sao lại nhắc đến chuyện đó chứ? Ai nha, đáng ghét, người ta đã không muốn nhớ lại rồi mà. Đêm qua ra sức quẫy đạp, bắt Nam Cung Việt phải xuống đất nằm. Rốt cuộc thì nàng cũng thành công được một nửa. Bởi vì hắn xuống đất nằm, nhưng lại kéo nàng xuống theo cùng. Lại còn viện cớ sàn nhà lạnh, bắt nàng cùng hắn lăn lộn cả đêm. Đến sáng nay khi hắn đi thiết triều, nàng mới lồm cồm bò lên giường, đi đánh cờ với Chu Công đến tận chiều mới dậy. Trâu bò, đúng là đồ trâu bò. Nam Cung Việt thối, Nam Cung Việt chết tiệt, mặc dù nàng đã 25 tuổi rồi, nhưng mà cái thân thể này mới chỉ có 15 tuổi thôi đó. Thật đúng là không chịu nổi mà, nếu bây giờ là ở thời hiện đại, nàng sẽ đi tố cáo hắn tội cưỡng bức trẻ em, cho hắn ngồi bóc lịch thì nàng mới hả dạ. Đợi đến hôm nào hắn ngủ say, nàng lén " cắt " ....của hắn à xem

( LiLa: Ấy đừng tỷ ơi.

Nam Cung Việt: Cắt ta chứ cắt ngươi đâu mà ngươi tiếc.

LiLa: Muội tiếc thay cho huynh mà, phong độ ngời ngời thế mà thành thái giám sao được.

Nam Cung Việt: Yên tâm, nàng ấy sẽ không dám, mà nếu có dám thì người hối hận cũng là nàng ấy thôi.

LiLa: À* đã hiểu * hắc hắc...)

Uyển Nghi vừa đi vừa vò đầu bứt tóc, khi nàng đi ngang qua hậu viện, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng, vô cùng thê thảm .



Doãn Tắc đang cầm trên tay một cây gỗ, đập, đập, đập, ra sức đập, vừa đập vừa tưởng tượng ra khuôn mặt của Nam Cung Nguyệt. Đầu sắp sửa xì khói. Hắn...............đang giặt quần áo.

Lúc này Nam Cung Nguyệt không có ở bên cạnh hắn, vì vậy hắn thỏa sức thể hiện sự bất mãn của mình, trút hết lên đống quần áo của nàng. Sáng sớm bắt hắn đi thay nước rửa mặt đến hơn chục lần, sau đó lại mở tủ ra, chọn lấy vài bộ để mặc, còn lại thì trút hết cho hắn, bắt hắn đi giặt. Nam Cung Nguyệt là công chúa, vì vậy nên đương nhiên có rất nhiều quần áo. Doãn Tắc ôm đầy một bụng oán khí cùng với đống quần áo của Nam Cung Nguyệt đến phòng giặt để giặt. Vốn dĩ là những người ở đó đều không được giúp hắn giặt, nhưng lại rảnh rỗi đến mức ngồi nhìn hắn chằm chằm khiến hắn ngượng chín cả người, đành phải lôi đống quần áo tới hậu viện để giặt. Việc giặt quần áo, hắn cũng đã từng được rèn luyện ( Ặc, cái tên Đại Dũng kia định huấn luyện huynh thành dâu hiền vợ thảo sao
_
) nhưng mà nhiều đến vậy, giặt hết cũng là một điều khó khăn. Hơn nữa, tuy đã từng được huấn luyện qua, nhưng một nam nhân như hắn, đối diện với việc giặt đồ cũng có chút e ngại.

" Đập chết, đập chết ngươi. " Doãn Tắc không ngừng nguyền rủa, sau đó liền ném cái áo đáng thương sang một bên, thò tay vào trong chậu lấy thêm một cái áo khác ra giặt. Bàn tay hắn bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, khuôn mặt dần dần tái mét, sau đó lại từ từ, từ từ chuyển sang màu đỏ. Bởi vì, thứ mà hắn đang cầm, chính là một.......cái yếm. Một cái yếm thêu hoa màu đỏ, vô cùng bắt mắt, vô cùng khiêu khích. Mặt Doãn Tắc càng lúc càng đỏ, đỏ hơn cả cái yếm hắn đang cầm trên tay, có cảm tưởng như máu sắp bắn ra từ mặt hắn đến nơi rồi. Khụ, khi còn làm kĩ nam, hắn cũng đã quan hệ với không ít nữ nhân, nhưng mà.............Haizz....dẫu sao thì hắn cũng không phải là người mặt dày. Đối diện với " cái thứ " này, hắn biết làm sao đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.