" Tham kiến vương gia. "
" Đứng lên đi. " Nam Cung Việt phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Nguyệt, nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống một ngụm nhỏ.
" Hoàng huynh, huynh vừa nói cái gì cơ ? Hình như muội nghe nhầm cái gì đó thì phải. " Nam Cung Nguyệt nheo mắt nhìn Nam Cung Việt. Gì chứ, hoàng huynh của nàng mà chịu ngủ dưới đất sao ?
" Muội không có nghe nhầm đâu, hôm qua đúng là ta ngủ dưới đất. " Nam Cung Việt bình thản đưa một hạt dưa lên miệng, cắn tách một cái. Dáng vẻ giống như chẳng có chuyện gì to lớn xảy ra.
Nam Cung Nguyệt trợn tròn mắt, sau đó thì bật cười ha hả.
" Oa ha ha ha....Tỷ tỷ thật là lợi hại, không ngờ tỷ ấy lại có thể thật sự bắt huynh ngủ dưới đất. "
Nam Cung Việt nhếch miệng cười, một nụ cười chứa đầy ẩn ý " Phải, cảm giác.......cũng không tệ lắm, rất mới lạ. "
Miệng Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi lập tức há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo. Nam Cung Việt, nhị vương gia, mà lại chịu ngủ dưới đất, lại còn nói cảm giác không tệ. Không phải là bị khí lạnh nhiễm vào đầu dẫn tới hỏng não rồi chứ ?
Nam Cung Việt dường như hiểu được Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi đang nghĩ gì, chỉ nhếch mép cười không nói, trầm tĩnh uống trà. Đêm qua, quả thực là hắn có ngủ dưới sàn, nhưng mà......khụ....cũng không phải là ngủ một mình.
" Hoàng huynh này. " Nam Cung Nguyệt giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/1239860/chuong-67.html