" Ặc ặc " Nam Cung Nguyệt lập tức bị sặc hạt dưa, hạt dưa mắc ngang cổ họng khiến nàng vô cùng khổ sở, nước mắt chảy ra, nhưng nàng lại không thể ngừng được cười. Vừa nãy tỉ tỉ nói là mang trà cho hoàng huynh, trà. Còn tưởng là ân ái mặn nồng, hóa ra tách trà đó là cố ý sao ? Nhìn mặt hoàng huynh lúc này là nàng đủ biết rồi, trong tách trà đó chắc chắn có bỏ thêm mật ong. Trong phủ vương gia, không ai là không biết rằng hoàng huynh của nàng bị dị ứng với mật ong. Dù chỉ là một chút thôi cũng sẽ khiến toàn thân nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy vô cùng. Không vẽ bậy lên mặt được thì tỉ tỉ lại dùng cách khác. Ôi, chết cười. Từ khi có tỉ tỉ, nàng lúc nào cũng được cười vui vẻ a.
Nam Cung Việt thấy Nam Cung Nguyệt cười rũ cả người thì càng bực mình. Toàn thân hắn ngứa ngáy, mẩn đỏ nổi khắp người, khó chịu vô cùng. Vừa nãy tới phòng nàng thì không thấy nàng đâu, hắn cứ nghĩ nàng đang ở cùng Nam Cung Nguyệt, ai dè khi tới đây lại chỉ nhìn thấy một mình Nam Cung Nguyệt đang cắn hạt dưa. Hắn tức giận, gằn giọng, giọng nói như của ác ma dưới địa ngục truyền đến.
" Nguyệt nhi, nàng ấy đâu rồi ? "
" Tỉ ấy á ? Chuồn rồi, tỉ áy đâu có ngốc đến mức ở lại đây chờ huynh đến trừng phạt tỉ ấy chứ. " Nam Cung Nguyệt cười hóm hỉnh trả lời. Tuy là không thể tránh được cả đời, nhưng mà tránh được lúc nào hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/1239853/chuong-60.html