Chương trước
Chương sau
Mộ Phi đột nhiên tiêu sái bước đến, một tay thân mật khoác lên vai cậu, Diệp Vĩ Gia hoảng sợ, bản năng muốn né tránh, bất quá Mộ Phi thân thủ rất linh hoạt, nhanh chóng khống chế được cậu.
Diệp Vĩ Gia giận trừng mắt nhìn gã: “Ngươi muốn gì chứ?”
Mộ Phi cười gian tà: “Cùng đi uống rượu đi?”
Diệp Vĩ Gia ngây ngẩn cả người, lăng lăng nhìn gã, sau đó tà nghễ nói: “Ta nghĩ là ngươi tìm nhầm người rồi. Ngươi cảm thấy ngươi sẽ đi uống rượu với ngươi sao?”
Mộ Phi khẽ cười ra tiếng: “Sao? Ngươi sợ thất thân lần nữa?”
Diệp Vĩ Gia đen mặt.
Mộ Phi tiến đến bên cạnh cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, thanh âm trầm thấp tuôn ra: “Ta cũng biết là ngươi sẽ không đồng ý, bất quá ngươi yên tâm, đêm nay ta chỉ tìm ngươi uống rượu mà thôi, không làm chuyện gì khác đâu.”
Mặt Diệp Vĩ Gia ít đen hơn một chút.
Mộ Hàn chậm rãi bước ra, vừa ra khỏi cửa liền thấy Mộ Phi cùng Diệp Vĩ Gia bá vai bá cổ nhau, nhìn rất thân mật.
Diệp Vĩ Gia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Mộ Hàn, Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Vũ cùng Cao Nam đã đi tới, cậu vội vàng đẩy Mộ Phi ra, sợ mấy người kia hiểu lầm, Mộ Phi khi đến bên cậu đã buông lỏng cảnh giác, bất ngờ bị đẩy ra như vậy, chút nữa là ngã lăn ra đất.
“Sao thế? Tự dưng lại đẩy người ta ra?” – Mộ Phi hờn giận nói.
Diệp Vĩ Gia trừng mắt liếc gã một cái, nhìn về phía Mộ Hàn, oán giận nói: “Các ngươi sao ra muộn thế, Lâm Vũ, hôm nay phải về trường, chúng ta cùng về.”
Lâm Vũ sửng sốt, bọn họ tháng sáu là cầm bằng tốt nghiệp, hắn vốn là người ở đây, còn chưa đến tháng sáu đã mang các đồ dùng chuyển về nhà, lại về nhà ở luôn, ở kí túc xá ngay cả chiếu cũng không có, chuyện này Diệp Vĩ Gia cũng biết, sao giờ tự nhiên lại gọi hắn về ngủ, chẳng lẽ nằm ván giường mà ngủ sao?
“Ngươi muốn ta ngủ cùng ngươi hay là ngủ ván giường đây?” – Lâm Vũ nói.
Diệp Vĩ Gia bị hắn nói như vậy, đã nghĩ tới đồ đạc đều đem về nhà, liền nói: “Được, coi như ta chưa nói, ta tự về vậy.”
Diệp Vĩ Gia nói xong, liền tới lề đường vẫy xe, Mộ Phi giữ chặt cậu, có chút mãnh liệt nói: “Đã bảo ngươi theo ta đi uống rượu, không cần về.”
Diệp Vĩ Gia cả giận nói: “Ta không đồng ý.”
Mộ Phi không quản cậu đang tức giận, trực tiếp kéo tay cậu ra giữa đường bắt xe, đẩy cậu vào, sau đó quay lại nói với mấy người kia: “Ta cùng Tiểu Diệp Tử có một số việc muốn nói, ta sẽ đưa cậu ấy về, các ngươi cứ về đi.”
Nói xong, cũng chui vào xe.
Diệp Vĩ Gia tức giận mắng: “Mộ Phi, đồ khốn khiếp, ngươi dám làm thế với ta.”
Mộ Phi quay đầu nhìn cậu, trừng mắt, Diệp Vĩ Gia liền ngậm miệng, ánh mắt kia rất đáng sợ. như muốn giết người vậy.
Lâm Vũ nhìn hai người rời đi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cao Nam thản nhiên cười: “Hắn lại phát bệnh.”
Phát bệnh thì cứ phát đi, sao phải lôi kéo Diệp Vĩ Gia chứ, hai người bọn họ rất thân sao? Mộ Hàn nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt lạnh đi vài phần.
“Ngươi không sao chứ?” – Diệp Vĩ Gia nhìn sắc mặt Mộ Phi không thích hợp, nhịn không được hỏi.
Đèn đỏ ở ngã tư, xe dừng lại, Mộ Phi nhìn dòng xe cộ đi lại bên ngoài, đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng mê muội, nơi này kỳ thực là không có biến đổi gì nhiều, chính là có vẻ thêm phồn hoa một chút.
Mộ Phi thản nhiên nói: “Không có gì.”
Nếu gã đã nói không có việc gì, Diệp Vĩ Gia cũng không hỏi nhiều.
Mộ Phi mang cậu tới ‘Bóng đêm’, quán bar này Diệp Vĩ Gia rất ấn tượng, cho nên vừa thấy tên quán liền đau đầu.
“Đi thôi!” – Mộ Phi nhìn Diệp Vĩ Gia bình tĩnh đứng ở cửa, không muốn đi vào, biết cậu lại nhớ tới ngày hôm đó, liền trấn an – “Yên tâm, ta đã nói trước hôm nay chỉ uống rượu, sẽ không làm gì ngươi hết.”
Diệp Vĩ Gia không muốn nghĩ tới tối hôm đó một chút nào hết, trên thực tế thì ký ức hôm đó cứ đeo đuổi cậu cứ như là mới hôm qua vậy.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nếu dám, ta lấy dao phế ngươi.”
Khi nói những lời này, cậu trừng to mắt, rõ ràng là muốn làm bộ hung thần ác sát, nhưng mà trong mắt gã, lúc này cậu thật đáng yêu.
Mộ Phi cũng phụ họa, cười nói: “Biết, biết, có thêm một lá gan nữa ta cũng không dám, nhanh vào thôi.”
Diệp Vĩ Gia mới ghé qua ‘Bóng đêm’ một lần, còn Mộ Phi có vẻ như là khách quen ở đây, gã mang Diệp Vĩ Gia tìm chỗ ngồi xong, lập tức liền có người tới: “Sao hôm nay lại rảnh rang tới đây thế này? Không phải dạo này ngươi rất bận rộn sao?”
Mộ Phi tựa đầu vào sôpha, ngửa đầu cười nhìn hắn: “Làm nhiều cũng phải nghỉ ngơi chứ, mang mấy bình rượu cho ta!”
Nick cười nói: “Ta biết ngươi tới đây chắc chắn là uống rượu, nhưng từ khi nào ngươi tới đây còn mang theo người?”
Nick vừa nói vừa nhìn Diệp Vĩ Gia, hắn vẫn có chút ấn tượng với cậu, chính là con mồi đêm trước Mộ Phi nhìn trúng, có thể đem cậu tới đây lần thứ hai thực sự là ngạc nhiên.
Diệp Vĩ Gia nhìn ra ý tứ trong lời của Nick, lạnh lùng nói: “Không phải ta muốn đến, là hắn ép ta.”
Nick kinh ngạc: “Nga, cái này càng ngạc nhiên nha.”
Đương nhiên là ngạc nhiên, trước kia những người cùng Mộ Phi chơi đùa một đêm sẽ quấn quýt với gã, nhưng đều bị cự tuyệt. Lần này chính gã quấn lấy người khác thật sự là điều ngạc nhiên nha.
Mộ Phi trừng mắt nhìn Nick: “Đừng nhiều lời, nhanh chóng mang rượu tới.”
Nick đứng dậy: “Được rồi, được rồi, lấy ngay đây, đại thiếu gia ngươi thật là khó chiều.”
Mộ Phi nhắm mắt lại, tựa vào sô pha, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh trầm tĩnh.
Diệp Vĩ Gia nhìn gã, thản nhiên nói: “Không phải ngươi có người quen ở đây sao? Sao lại còn muốn lôi ta đến đây làm gì? Ta với ngươi cũng chả quen thuộc gì.”
Mộ Phi vẫn nhắm mắt, không trả lời.
Có lẽ gã cố ý, vậy cứ để gã cố ý đi.
Nhiều năm như vậy, gã thực sự không biết là gã muốn gì. Cái vòng luẩn quẩn của danh và lợi, cái gì gã cũng không nhớ rõ, những thứ tưởng quên hết, đột nhiên lại nhớ đến, đã một tháng nay như vậy, nếu đã quên, còn nhớ làm gì cho đau đầu chứ?
Gã tự nhủ với bản thân mình, kỳ thật gã không cần gì hết, một chút cũng không.
Thời điểm Nick đưa rượu tới, thấy Mộ Phi nhắm mắt, lại nghĩ do gã công tác mệt mỏi nên đang ngủ, Mộ Phi đột nhiên lại mở mắt: “Sao đi lâu thế?”
Nick cười cười: “Có khỏe không?”
Nói xong liền đặt rượu lên bàn
Diệp Vĩ Gia lần này thực sự là không muốn đi, nhớ lại kinh nghiệm đau thương lần trước, thấy tốt nhất là không nên cùng Mộ Phi uống rượu.
“Có chuyện gì không vui sao?” – Nick rót rượu vào chén cho Mộ Phi, quan tâm hỏi.
Mộ Phi lắc đầu cười: “Không có chuyện gì, không có gì a. Chỉ là muốn uống rượu thôi, bao nhiêu năm như vậy, rượu ở đây vẫn là ngon nhất.”
Nick nở nụ cười: “Ngươi là khen ta sao?”
“Rượu này không phải ngươi pha chế sao?”
“Kia cũng là nhà của ta.”
“Ngươi khoe khoang trước mặt ta như vậy, không sợ ta làm cho ngươi không làm ăn được?” – Mộ Phi cười đến tà ác.
Nick tự tin: “Ta không tin.”
Mộ Phi thấy hắn như vậy, nhịn không được trêu chọc vài câu, Nick nói có việc phải đi, Mộ Phi liền ngồi đó một mình uống.
Diệp Vĩ Gia cảm thấy mình nên đi rồi, hơn nữa căn bản là không nên tới đây. Cậu ở đây chỉ nhìn Mộ Phi uống rượu, khó trách gã bảo là bồi rượu.
“Ta muốn về.” – Diệp Vĩ Gia cau mày nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta thực sự tìm ngươi để uống rượu sao? Ta sợ là uống xong không có người đưa về thôi.” – Mộ Phi loạng choạng cầm chén.
“Ta không phải lái xe!” – Diệp Vĩ Gia mắng.
Mộ Phi cười cười, uống một hơi cạn ly rượu.
Diệp Vĩ Gia nói không uống là không uống, Mộ Phi cũng không ép cậu.
“Tâm tình ngươi không tốt?” – Diệp Vĩ Gia hỏi.
“Trong lòng ta tốt lắm.” – Mộ Phi đáp.
“Vì sao?” – Diệp Vĩ Gia truy vấn, Mộ Phi không thèm để ý gì đến cậu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.