Diệp Vĩ Gia về nhà, Mộ Hàn vẫn chưa ngủ, hình như là đang xem văn kiện.
“Gần đây nhiều việc sao?” – Diệp Vĩ Gia ngồi xuống bên cạnh y, thân thiết hỏi – “Sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ?”
Mộ Hàn thả tài liệu trong tay xuống, cười khẽ nói: “Sao lại về muộn thế?”
“Cùng bằng hữu ăn cơm nói chuyện phiếm, tán gẫu có hơi lâu, không để ý thời gian, không nghĩ là lại muộn như vậy.”
“Ăn cơm cùng Lâm Vũ?”
Diệp Vĩ Gia cảm thấy kì quái, cười nhìn y: “Không phải Lâm Vũ. Lâm Vũ gần đây rất bận, chúng ta đã lâu rồi không gặp, mà sao hôm nay anh kỳ quái vậy, đột nhiên lại hỏi nhiều thế?”
Mộ Hàn tùy ý cười cười: “Chỉ là tùy tiện thôi.”
Nói xong lại vùi đầu xem tài liệu.
Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy Mộ Hàn có điểm không vui, liền tiến tới ôm y, thân thiết nói: “Anh yên tâm, lão công của anh rất an phận, tuyệt đối sẽ không làm việc gì có lỗi đâu.”
Mộ Hàn bị cậu làm cho buồn cười, híp mắt nhìn: “Em vừa nói gì? Khi nào thì em lại thành lão công của anh vậy?”
Diệp Vĩ Gia bị y nhìn cho run lên, vội vàng chối: “Em chưa nói gì hết, anh làm việc đi, em đi tắm, anh cũng đừng làm việc quá muộn, nhớ đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong nhanh chóng chạy về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Diệp Vĩ Gia tắm rửa xong, mở máy tính lên nghịch một lát, thấy Lâm Vũ đang online, liền cùng Lâm Vũ nói chuyện.
Hiệp cô thành: Lông chim, ngươi online!
Vũ: Kêu nhị ca!
Hiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-tam-bien-tieu-thu/1284625/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.