Thời gian thực sự qua mau, Diệp Vĩ Gia và Mộ Hàn cùng ăn với nhau đã được một tháng, Diệp Vĩ Gia cũng đã học được làm một số món đơn giản, nhưng hương vị vẫn kém so với Mộ Hàn. Mỗi lần như thế, Diệp Vĩ Gia lại có chút buồn bực, rõ ràng là cậu đã hết lòng học tập, vậy mà không thể làm ra mấy món ngon như của Mộ Hàn. Điều duy nhất đáng mừng là đồ ăn cậu làm không hề đen tuyền, còn có thể nhìn ra nguyên liệu của món ăn là thứ gì, ít nhất thì cũng có thể ăn được.
Bất quá vẫn có một điểm khiến Diệp Vĩ Gia đắc ý, bởi vì có một món ăn mà cậu nấu ngon hơn Mộ Hàn, không phải là món cao sang gì, mà là mì tôm, nấu với rau xanh và một cái trứng chim.
Có một hôm, Mộ Hàn về nhà muộn, nói là đã đói bụng, lên lầu gõ cửa nhà Diệp Vĩ Gia, hỏi cậu có gì ăn không. Diệp Vĩ Gia vốn lười, cuối tuần ở nhà lại chơi game, chơi đến khi đói bụng thì đi nấu mì tôm, lúc này cậu không lấy nước sôi úp mì mà cho vào nồi nấu hẳn hoi.
Cậu mời Mộ Hàn vào nhà, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói là vừa lúc cậu cũng đói bụng, liền lấy mì tôm ra, chui vào bếp nấu, đợi đến khi xong xuôi, Mộ Hàn thấy trong bát mì tỏa hương là một cái trứng chim với một ít rau xanh, thoạt nhìn rất ngon miệng.
“Thật ngại quá, nhà tôi chỉ có mì tôm.” – Diệp Vĩ Gia bưng bát ngồi xuống bên cạnh Mộ Hàn, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-tam-bien-tieu-thu/1284616/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.