Chương trước
Chương sau
Trương thúc, Yên nương, đây là cách mà Mục gọi cha mẹ của Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc – Trương Thiết và Yên Lâm.
Tại tu tiên giới, thường thì trong mắt các tu sĩ, dù chỉ là Luyện Khì Kỳ thì phàm nhân chẳng khác nào con kiến cả, tùy tiện thi triển một số thủ đoạn đơn giản là có thể giết chết.
Tất nhiên, Mục cũng như như vậy.
Nhưng có điều, đối với hai người Trương Thiết và Yên Lâm thì lại khác. Hai người này lúc trước đã nuôi dưỡng hắn hơn 10 năm, không nói đến những thứ khác, chỉ với bao nhiêu đó cũng đủ để làm trưởng bối của hắn rồi.
Quay trở lại hiện tại…
“Ngươi… Ngươi là tiểu Mục?” Trương Thiết có chút không tin, liền hỏi.
Không riêng gì Trương Thiết, cơ hồ là tất cả những ai có mặt ở đây đều kinh ngạc không thôi, bọn họ thật không ngờ người đã biến mất gần 20 năm, nay lại xuất hiện ở chỗ này.
Cơ hồ là cả Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đều đồng thời hô lên: “Mục… Mục đại ca.”
“Đúng vậy, là ta đây.” Mục cười đáp.
Sau khi xác nhận người đến là Mục, hai huynh muội nhà họ Trương liền đem vũ hồn thu lại, cái đống sát khí kia cũng vì thế mà biến mất.
Tiếp đó, Mục xoay người về phía Trương Thiết và Yên Lâm, nói: “Trương Thúc, Yên nương, hai người vẫn khỏe chứ?”
Nghe thấy Mục hỏi như vậy, Trương Thiết cùng Yên Lâm mới từ trong sự ngỡ ngàng đi ra, tiếp đó liền đáp: “Tiểu Mục, thực sự là ngươi?”
Mục đáp: “Trương thúc, đúng vậy!”
“Thật không thể tin được!” Trương Thiết và Yên Lâm đồng thời thốt lên.
Thực sự mà nói, cái này chính là phản ứng bình thường của một người lâu ngày không gặp Mục.
Bởi lẽ, nếu tính từ lúc Mục rời nhà lão Trương đi đến nay đã gần 30 năm, chính xác thì là 29 năm, ấy vậy mà dung mạo của hắn không một chút thay đổi một chút nào, vẫn giống năm hắn 18 tuổi.
Trương Thiết và Yên Lâm mặc dù không phải hồn sư nhưng thông qua Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc và nàng dâu Chu Lạc, hai người cũng biết được chút ít về hồn sư giới.
Lấy hiểu biết của hai người họ thì trong hồn sư giới, hoàn toàn không có cái thủ đoạn bảo trú dung nhan tới gần 30 năm không đổi. Chính vì vậy mà Trương Thiết và Yên Lâm mới kinh ngạc như thế khi gặp Mục.
Đối với sự kinh ngạc của hai người họ, Mục cũng chỉ có thể cười cho qua, dù sao thì tiên phàm cách biệt, thỉnh thoảng có một vài chuyện hiểu lầm như vậy, không thể tránh khỏi.
Cơ mà, ngay khi Mục tiến lại gần thì liền phát hiện trên người của Trương Thiết và Yên Lâm có chút không ổn.
Thường thì tại Đấu La Đại Lục, những người không phải là hồn sư thì đều giống với người phàm bên tu tiên giới. Trải qua những năm tháng làm việc vất vả, cơ hồ là đều thọ chưa tới 60 tuổi.
Có điều, mặc dù vợ chồng lão Trương năm nay đã ngoài 60 nhưng do nhiều năm ăn đan dược của Mục, cho nên toàn thân khỏe mạnh, hoàn toàn không giống một người sắp lìa đời.
Cơ mà đây không phải là cái đáng nói. Điều đáng nói ở đây là trong cơ thể của họ có chứa một loại độc tố, nếu như không nhanh chóng giải trừ thì cho dù có ăn vô số đan dược của Mục thì cũng không thể sống quá 5 năm.
Chính vì thế mà Mục liền hỏi: “Trương thúc, Yên nương, hai người làm sao mà trúng độc?”
Nghe Mục hỏi như vậy, không chỉ mình Trương Thiết và Yên Lâm, ngay cả một người trầm tĩnh như Trương Vô Kỵ, thậm chí là lạc quan yêu đời như Trương Thanh Trúc cũng đều đổi sắc mặt, sát khí nồng nặc.
“Làm sao vậy?” Mục có chút khó hiểu nói.
“Là Tuyết Vi Tân, thất hoàng tử của Thiên Đấu Đế Quốc, cũng là đội trưởng của Thiên Đấu hoàng gia chiến đội năm xưa.”
Dừng một lát, Trương Vô Kỵ liền tiếp: “Năm đó, tại cuộc thi học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục, khi đi đến Vũ Hồn Thanh để thi đấu, Tuyết Vi Tân vì tư sắc của Thanh Trúc mà liền liên tục bám đuôi nàng.”
Đột nhiên, không đợi Trương Vô Kỵ nói hết, Trương Thanh Trúc liền chen lời vào: “Nhưng mà sau đó muội đã từ chối hắn, cơ mà không phải là một lần, mà là rất nhiều lần.”
Trương Vô Kỵ lại nói: “Tiếp đó, sau khi cuộc thi kết thúc, bọn đều trở về Thiên Đấu Đế Quốc. Tuyết Vi Tân sau khi trở về hoàng cung thì đã phái người đến hạ độc cha mẹ, còn bảo là nếu Thanh Trúc không chịu gả cho hắn thì sẽ gia tăng độc tố, khiến cha mẹ sống không bằng chết.”
— QUẢNG CÁO —
“Nhưng mà may là có Thanh Linh Tán của huynh để lại, nếu không…”
Nói đấy, Trương Vô Kỵ dừng lại, trầm mặc hồi lâu.
“Tuyết Vi Tân đúng không? Ta nhớ rồi.” Mục đáp.
“Cơ mà, Trương thúc, Yên nương, hai người không cần lo lắng, độc này ta giải được, đảm bảo không để lại di chứng gì.” Mục nói.
“Thật sao?” Trương Vô Kỵ kích động hẳn lên.
“Thật. Mau đi chuẩn bị mấy thứ này, ta sẽ lập tức giải độc.” Mục nói.
“Được!”
Trương Vô Kỵ sau khi đáp lời thì nhanh chóng rời đi.
***
7 ngày sau…
Lúc này, độc tố trên người của Trương Thiết và Yên Lâm đều đã được Mục giải trừ hết, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu của người từng bị trúng độc.
Tiện thế thì nói về một chút về loại độc này.
Kỳ thực, loại độc này có nguồn gốc từ một loài rắn, nếu Mục đoán không sai thì hẳn là Bích Lân Xà Hoàng. Nếu như nhìn vào lượng độc tố trong người của Trương Thiết và Yên Lâm thì hẳn là người hạ độc có vũ hồn là Bích Lân Xà Hoàng, tu vi khoảng 60 cấp Hồn Đế.
Biết được những thông tin đó, Mục âm thầm tính toán, nếu như để hắn gặp phải cái tên này thì đảm bảo hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thậm chí ngay cả Tuyết Vi Tân, cho dù có là hoàng thất thì cũng đừng mong sống sót.
***
Kế tiếp mấy ngày sau đó, Mục sau khi xác nhận Trương Thiết và Yên Lâm không còn gì đáng ngại nữa thì liền cáo từ rời đi.
Dù sao mục đích của Mục trong chuyến đi lần này là tìm nguyên liệu để đột phá Kết Đan Sơ Kỳ, mặc dù không biết thiên tài địa bảo ở chỗ nào nhưng trước mắt thì cứ đi săn giết hồn thú lấy nội đan trước đã.
Thật không biết con hồn thú xấu số nào sẽ bị Mục giết chết.
***
Lạc Nhật Sâm Lâm…
Gàooooo…
Một tiếng rống kinh khủng vang lên.
Tiếp đó, một đoàn hoả diễm từ trên trời rơi xuống, đem cả một thảm cỏ xanh đốt thành tro bụi.
Xẹt… Xẹt… Xẹt…
Rầm…
Kế tiếp, từ dưới đất, vô số tia sét màu tím bắn lên trời, tạo thành một vầng sáng màu tím đậm, đem vách núi đằng xa đánh cho nổ tung.
Sau khi vách núi kia bị công kích, không biết từ đâu tới, một đầu Lục Mao Sí Điểu tu vi 4000 năm liền bay ra, trên người đều là vô số vết thương, nhiều chỗ còn bị tia sét vừa rồi đánh cho cháy khét.
Ở dưới đất, phía sau một gốc đại thụ lớn, một đầu Thiểm Hùng Sư tu vi 3000 năm liền xuất hiện, cũng giống như đầu Lục Mao Sí Điểu kia, trên người nó cũng là vô số vết thương, bộ lông màu tím cũng bị đốt cho cháy thành tro.
Gàoooo…
Ríttttt…
— QUẢNG CÁO —

Sau khi hai đầu hồn thú này vừa chạm mặt nhau thì liền lao vào quyết chiến, căn bản không quan tâm tới bản thân đang bị thương nặng.
Cơ mà cái này cũng là điều bình thường.
Dù sao thì đây cũng là rừng rậm, việc hồn thú đánh nhau để tranh giành địa bàn hay là tranh giành con mồi cũng hết sức bình thường. Kết quả cũng không có gì bất ngờ, con nào mạnh hơn thì sẽ chiến thắng, và thường thì chỉ có một con còn sống.
Có điều, hôm nay lại không như vậy…
Bởi vì ở phía xa, có qmột đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm hai con hồn thú đang giao đấu ở chỗ này.
***
Nửa ngày trước, bời vì muốn tìm nội đan yêu thú cấp 4, Mục liền cùng với Thanh Lôi Kiếm bay vào sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm.
Kết quả, sau một lúc dùng thần thức tra xét xung quanh, Mục liền phát hiện ra hai đầu hồn thú đang giao đấu này.
Đầu Lục Mao Sí Điểu tu vi 4000 năm kia cùng đầu Thiểm Hùng Sư tu vi 3000 năm nọ đều là yêu thú cấp 4, thực lực tương đương với Trúc Cơ Hậu Kỳ. Lấy thực lực của Mục hiện tại thì cho dù hai đầu hồn thú này có liên thủ cùng nhau thì cũng không thể đánh bại hắn.
Nhưng mà hiện tại, Mục cũng không có vội, cho nên liền để bọn chúng đánh nhau, chờ khi đến khi nào cả hai đều bị thương nghiệm trọng thì mới ra tay.
Nửa canh giờ sau…
Lúc này, hai đầu hồn thú kia đã sắp không chịu nổi, vết thương trên người xuất hiện ngày càng nhiều, cơ hồ là nếu như không dừng lại thì có lẽ sẽ chết.
Mắt thấy cơ hội đã đến, Mục liền lấy từ trong túi trữ vật một kiện đỉnh cấp pháp khí – Ti Tuyến. Nếu như để hắn chọn một món đồ có thể kết liễu địch nhân nhanh chóng mà thần không biết, quỷ không hay thì hắn chắc chắn sẽ chọn Ti Tuyến.
Tiếp đó, nương theo sự điều khiển của Mục, sợi Ti Tuyến mỏng manh liền bay tới chỗ mà hai đầu hồn thú giao chiến.
Phập… Phập…
Hai tiếng động cực nhỏ vừa dứt, hai cái đầu của hai con hồn thú liền rơi xuống, máu tươi cũng vì thế mà tràn ra cả bãi cỏ.
Cứ như vậy, hai đầu hồn thú ngàn năm vốn có thể giết rất nhiều tên Hồn Tôn liền chết đi.
Hai cái hồn hoàn màu tím cũng vì thế mà xuất hiện, trôi nổi trên không trung.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục cũng từ chỗ ẩn nấp mà đi ra, bắt đầu ngưng kết nội đan.
***
Nửa ngày sau…
Lúc này sắc trời đã tối đen, Mục cũng đã ngưng tụ thành công 2 viên nội đan yêu thú cấp 4.
Nhìn lấy 2 viên nội đan trong tay, Mục vui mừng không thôi, nhanh chóng liền đem chúng cất vào trong túi trữ vật.
Tiếp đó, Mục liền đem hai cái xác của hai đầu hồn thú này chém thành từng miếng nhỏ, sau đó thì liền thu hết vào túi trữ vật. Về phần số máu chảy ra trên cỏ thì hắn trực tiếp điều động Huyết Trùng hút hết toàn bộ, không để sót một chút nào, dù sao thì thịt muỗi vẫn là thịt.
Sau khi đã xử lý xong hết thảy, Mục liền leo lên Thanh Lôi Kiếm bay trở về Đồ Long Tông.
***
Hiện tại đang là đêm khuya, bầu trời lúc này không có nổi một đám mây, toàn bộ là một màn đen kịt, thỉnh thoảng thì sẽ có vài ngôi sao lấp.
Đột nhiên, không biết từ đâu tới, một đạo tử quang xẹt qua, nó bay nhanh đến mức còn để lại tàn ảnh phía sau, nhìn giống như là đang chia bầu trời ra làm hai mảnh vậy.
Cơ mà, không hiểu vì lý do gì, đạo tử quang nọ liền dừng lại, lơ lửng giữa cả một bầu trời đen kịt.
— QUẢNG CÁO —
***
Trên bầu trời, đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục không hiểu là vì lý do gì mà liền dừng lại, nhắm chặt hai mắt, Nhật Nguyệt Thần Quyết điên cuồng vận chuyển trong cơ thể.
Sở dĩ Mục có biểu hiện như vậy là bởi vì trong lúc đang quay trở về Đồ Long Tông, hắn đã cảm giác được hai cỗ khí tức cường đại, một nóng, một lạnh.
Công pháp Nhật Nguyệt Thần Quyết mà Mục tu luyện chính là hấp thu dương khí của mặt trời và âm khí của mặt trăng, chính vì vậy mà đối với khí tức của vật chí nhiệt, chí hàn thì hắn cảm nhận được rất rõ ràng.
Một lát sau, Mục liền mở đôi mắt đỏ như máu ra, hướng về một phương mà nhìn.
“Bạo tốc!”
Lời vừa dứt, dưới chân của Mục, Thanh Lôi Kiếm giống như có linh tính, cả thân kiếm liền sáng lên, sau đó thì hướng về phương mà hắn nhìn vừa nãy, bay đi mất hút.
(Tác: cho bác nào không rõ chỗ này, ‘bạo tốc’ là hồn kỹ của một hồn cốt, về sau Mục đem cái hồn cốt này hòa vào Thanh Lôi Kiếm, nếu như muốn rõ hơn thì các đạo hữu cứ xem lại chương 23)
***
Lạc Nhật Sâm Lâm…
Tại một khe núi nọ…
Mặc dù nói nơi này là một cái khe núi nhưng kỳ thực không phải như vậy, nói chính xác thì địa hình nơi này giống như một chiếc nón úp ngược, vô số hỏa khí cung hàn khí bốc lên, tạo thành một đám mây mù phía trên.
Về phần Mục thì lúc này hắn đang ở phía trên nơi này, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vật ở dưới khe núi.
Đó là một cái ôn tuyền.
Cái ôn tuyền này có diện tích cũng không lớn, bên trong chia thành hai phần.
Bên trái là dòng nước màu đỏ thẫm, hỏa khí bốc lên không ngừng, cơ hồ là không khí bên trên đều bị nhiệt độ làm cho vặn vẹo đi.
Trái ngược với nhiệt độ nóng bức kia, ở bên trái, một dòng nước màu lam nhũ bạc lặng lẽ chảy, hàn khí bốc lên không ngừng.
Thế nhưng, mặc dù cùng tồn tại bên trong ôn tuyền nhưng hai dòng nước này thủy chung vẫn không xâm phạm lẫn nhau, luôn duy trì trạng thái cân bằng, nếu nhìn từ trên cao xuống thì trông giống như một cái thái cực đồ.
Sau khi đã nhìn rõ vật ở bên dưới khe núi, Mục trong lòng vui lên không thôi, âm thầm cảm thấy may mắn không thôi, bởi vì đó là…
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Giống như tên gọi, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là chỉ hai dòng suối chí nhiệt, chí hàn giao thoa với nhau, cuối cùng tạo thành một cái tụ bảo bồn, giúp rất nhiều loài thực vật sinh trưởng rất nhanh.
Nhưng mà, Mục vui vẻ cũng không bởi vì cái đó. Cái hắn muốn chính là nước suối trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…
Đó là Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch.
Cũng giống như Hành Trần Đan, Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch nếu như phục dụng cùng lúc thì có thể gia tăng tỉ lệ Kết Đan thành công đến 2 phần. Hai thứ này nếu như đặt ở tu tiên giới thì cũng được xem là thiên địa chí bảo, muốn tìm kiếm thì còn khó hơn lên trời.
Đối với tu sĩ bình thường sau khi Kết Đan thành công, Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch chính là thứ vô dụng. Thế nhưng đối với Mục lại khác…
Công pháp chủ tu của Mục chính là Nhật Nguyệt Thần Quyết, nếu như hắn có thể phục dụng hai loại thiên tài địa bảo này thì có thể gia tăng tốc độ tu luyện, sớm ngày đột phá cảnh giới cao hơn.
Ngoài ra, Mục còn có thể dùng Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch để tôi luyện thân thể, gia tăng tốc độ tu luyện Man Hoang Luyện Thể.
Trên bầu trời, sau khi đã khôi phục tâm tình, Mục liền điều khiển Thanh Lôi Kiếm bay xuống, bắt đầu thu thập Tuyết Linh Thủy cùng Thiên Hỏa Dịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.