Chương trước
Chương sau
Sau khi đáp ứng đối phương, Đế Thiên không một chút khách khí mà hỏi: “Ngươi là ai?”
Đối diện trước khí thế của Đế Thiên, đứa bé thần sắc không đổi, chậm rãi nói: “Ta gọi là Mục. Ngươi hẳn gọi là Đế Thiên đi.”
“Đúng vậy. Ngươi là chủng tộc hồn thú gì? Ta tại sao lại chưa thấy qua bao giờ?” Đế Thiên hỏi tiếp.
“Hồn thú? Ta mặc dù không biết cái gọi là ‘hồn thú’ trong miệng các người là gì nhưng chắc chắn ta không phải. Ta là nhân loại chân chính.” Mục nhàn nhã đáp.
Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Mục tự nhận bản thân là nhân loại thì sắc mặt của Đế Thiên liền trầm xuống, một tia sát khí chợt lóe trong mắt nhưng liền bị đè nén xuống. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Ngươi thực sự là nhân loại?”
Mục sắc mặt không đổi đáp: “Dường như bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi?”
“Ngươi hỏi đi!” Đế Thiên trực tiếp đáp.
“Dựa theo ngữ khí của các ngươi thì có lẽ các ngươi chính là hồn thú, lại còn rất căm thù nhân loại nữa. Nói thật ta cũng không biết hồn thú là cái gì? Có thể giải thích không?” Mục hỏi.
Lần này thì Đế Thiên không có trả lời mà lại nhìn về phía đám người Bích Cơ. Sau một khắc, đám người đã không còn đứng đó mà thay vào đó là mấy đầu hồn thú to lớn.
Từ trái thì có hai đầu rồng dài hơn ba mươi trượng, tiếp theo đó là một con gấu cao hơn ba mươi trượng, cuối cùng là một con sói ba đầu cùng một con thiên nga màu lục bích.
Lúc này Đế Thiên đang với bản thể quay cái đầu rồng về phía Mục hỏi lại: “Như thế này ngươi biết rồi chứ?”
“Được rồi.” Mục trả lời.
Tiếp đó, đám người Đế Thiên lại biến về hình dáng nhân loại, hai bên tiếp tục hỏi nhau. Qua nửa ngày, Mục rốt cuộc cũng đã biết về tình hình hiện tại.
— QUẢNG CÁO —

Thứ nhất, hiện tại Mục đang ở trong một cái thế giới gọi là Đấu La Đại Lục. Trên đại lục tồn tại nhân loại cùng hồn thú, hai bên chính là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Điều này cũng khá giống với nhân tộc cùng yêu tộc tại tu tiên giới.
Thứ hai, nhân loại tại Đấu La Đại Lục muốn mạnh mẽ lên thì phải thông qua tu luyện nhưng cách tu luyện không giống tại tu tiên giới. Tại chỗ này, nhân loại chỉ có tu luyện vũ hồn của chính mình. Vũ hồn là vật gì thì Mục cũng chẳng biết, nhưng thông qua một hồi hỏi Đế Thiên thì có thể nắm được đại khái.
Nói đơn giản thì nhân loại cứ đúng 6 tuổi thì sẽ được thức tỉnh vũ hồn, có thể là cái cuốc, cái kiếm hoặc là con mèo, con gấu,… Và như vậy có thể thông qua tu luyện vũ hồn là có thể đề cao thực lực. Nhưng nếu muốn tu luyện thì lúc thức tỉnh vũ hồn phải có hồn lực, những người không có hồn lực tồn tại thì không thể tu luyện. Còn những người có hồn lực để tu luyện vũ hồn thì được gọi là hồn sư.
Nói đến về cách hồn sư tăng lên thực lực của bản thân thì Mục đã hiểu tại sao hồn thú lại căm hận nhân loại như thế. Bởi vì cứ mỗi 10 cấp, hồn sư phải săn giết hồn thú để lấy hồn hoàn, như vậy thì mới có thể tu luyện tiếp được. Việc này tại tu tiên giới cũng thường thấy, chẳng qua không phải là lấy hồn hoàn mà lấy nội đan yêu thú để luyện đan, cũng không khác gì mấy.
“Ta hỏi lại ngươi lần nữa. Ngươi thực sự không phải là hồn thú?” Đế Thiên lạnh lùng hỏi Mục.
“Tất nhiên, ta đích xác là nhân loại. Thế nào, tính giết ta sao?” Mục nhàn nhã đáp.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác.” Đế Thiên trong mắt lóe ra sát khí, hồn lực trong cơ thể vận chuyển không ngừng, tùy thời có thể ra tay.
Phía sau, đám người Bích Cơ cũng ngưng thần cảnh giác, đề phòng Mục chạy thoát. Mặc dù nói theo lý thuyết Mục đang ở thời kỳ suy yếu nhưng cũng không thể không đề phòng đối phương có thủ đoạn nào khác.
Thấy một màn như vậy, Mục trong lòng cười lạnh không thôi, hắn đáp: “Chỉ dựa vào các ngươi sợ là không được.”
“Thêm cả ta thì sao?”
Bỗng không biết từ chỗ nào vang lên một âm thanh khàn khàn, không rõ là nam hay nữ.
Tại Sinh Mệnh Chi Hồ, vốn đang lặng yên không một gợn sóng bỗng nhiên nổi lên vô số bọt khí. Mặt đất xung quanh cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
— QUẢNG CÁO —

Đùng…!!!
Mặt đất rạn nứt, cả khu rừng kịch liệt run rẩy.
Phanh…!!!
Một luồng ngân quang từ trong khe nứt trên mặt đất tuôn ra, một cái móng vuốt lộ ra. Đó là một cái móng vuốt cực lớn, màu bạc rực rỡ, bên trên cự trảo màu bạc đều là những miếng vảy màu bạc hình lục giác. Mỗi miếng vảy đều sáng rực, âm thanh cự trảo tạo ra còn mang theo một lực áp bách cường đại làm cho mọi sinh vật sống đều muốn quỳ xuống bái lạy.
Lúc này đám người Đế Thiên liền bay đến bên cạnh bờ hồ quỳ một gối xuống, cung kính: “Cung nghênh Chủ Thượng!!!”
Từ bên trong hồ bay ra một đầu rồng cực lớn, thân dài hơn năm mươi trượng, toàn thân được bao phủ một lớp vảy màu bạc rực rỡ. Nó mở đôi cánh dài hơn mười trượng của nó vỗ một cái, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Mục. Bỗng, nó mở miệng: “Như thế này đủ để giết ngươi chưa?”
Từ lúc đầu cự long này xuất hiện đến lúc nó bay đến trước mặt Mục chỉ xảy ra vỏn vẹn chưa tới mười giây.
Một màn này làm cho Mục có chút ngoài ý muốn, hắn cũng không ngờ là ngoài đám người Đế Thiên thì vẫn có người mạnh như vậy tồn tại.
Mặc dù hiện tại Mục không có một chút tu vi nào nhưng nhãn lực thì vô cùng chính xác. Hắn xác định đầu cự long mạnh hơn đám người Đế Thiên rất nhiều lần, rất khó đối phó.
“Xem ra phải dùng tới thứ đó rồi.” Mục thầm nói trong lòng.
“Thế nào, bị dọa sợ không trả lời được rồi hả?”
Bởi vì thấy Mục sững người trong chốt lát nên đầu cự long nọ tưởng rằng Mục đã sợ không nói nên lời. Bỗng nó vỗ hai cái cánh lại với nhau tạo thành một trận gió lốc cuốn Mục bay ra xa.
— QUẢNG CÁO —

Nói gì thì nói, bây giờ Mục chỉ là một đứa bé 4 tuổi, tu vi thì không có thì cái gì mà trụ lại được. Cho nên Mục liền bị cơn lốc cuốn đi ra xa hơn trăm trượng. Sau khi bụi bay đi, Mục mới có thể miễn cưỡng bò dậy được.
“Sợ? Chỉ dựa vào thứ tạp chủng như ngươi có thể giết được ta sao?” Mục cười lạnh trả lời.
Lời này vừa ra thì đã chọc giận đầu cự long nọ. Nó chính là Ngân Long Vương – là kẻ kế thừa một nửa của Long Thần. Có biết bao nhiêu hồn thú tôn kính nó, thế mà hôm nay lại bị một tên tự nhận là nhân loại gọi là tạp chủng. Nó thế nào không giận?
Mục lúc này tất nhiên không biết suy nghĩ của đối phương. Cú ngã lúc này hình như đã làm gãy mấy cái xương sườn của hắn, lúc này đang chật vật mà đứng dậy.
Thế nhưng Mục nói cũng không sai. Nhìn vào hình dáng của đối phương xác thực không giống long tộc tại tu tiên giới. Nói đúng hơn là một chủng tộc khác có được một chút long huyết tạo thành, căn bản không phải long tộc thuần huyết.
Lại nói, tại tu tiên giới, long tộc khi chưa đạt một ngàn trượng thì chỉ là Ấu Long, khi nào long thân vượt qua ngàn trường thì gọi là Cự Long, còn vượt qua vạn trượng thì gọi là Thánh Long. Trong mắt Mục, long thân của đối phương còn chưa đạt được trăm trượng, đến Ấu Long còn không bằng thì lấy gì mà uy hiếp đến hắn.
“Ngươi muốn chết?”
Ngân Long Vương hiển nhiên là bị câu nói của Mục chọc giận. Nó đập một chân xuống đất liền tạo ra một vết nứt trên mặt đất hướng phía Mục mà lao tới, giờ khắc này nó chỉ muốn giết chết đối phương.
Lúc đầu, Ngân Long Vương đã có ý định nếu đã không lôi kéo được đối phương thì trực tiếp giết chết, cho nên bây giờ lại bị Mục chọc giận thì không còn lý do gì mà nó để cho Mục sống sót.
Mắt thấy vết nứt đã gần lao đến bản thân, Mục vội vàng vận hết mười hai phần khí lực của bản thân nhanh chóng nhảy sang một bên. Sau khi đã xác định đã tránh thoát công kích của đối phương, Mục lấy trong túi trữ vật một cái bình ngọc, cười lạnh nhìn về phía Ngân Long Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.