Sau Bỗng nhiên, lúc Tô Tịch đã chuẩn bị tiếp nhận là mình sẽ bị đám xã hội đen bán sang Trung Đông hoặc là bị chém thành trăm mảnh thì đám xã hội bỗng nhiên khom lưng, cúi đầu với Tô Tịch, hô lớn: "Tô Tịch Đại Tiểu Thư! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!" Tô Tịch đang còn nhắm mắt chờ chết thì thấy đám người xã hội đen như thế liền ngạc nhiên vô cùng. Nàng mở ra hai mắt, nhìn đám xã hội đen còn chưa dám ngẩng đầu lên hỏi: "Hả! Xin lỗi tôi không hiểu lắm... Có thể nói rõ ra được hay không?” Nghe thấy Tô Tịch hỏi thế, đám xã hội đen cảm thấy sau lưng đều lạnh lên như có ác quỷ đang nhằm vào bọn họ. Phải vài phút sau, một tên xã hội đen băng bó khắp người giống như là người cầm đầu của đám người, bỗng nhiên lên tiếng kể rõ mọi chuyện vài ngày trước Kim Nhãn U Linh đánh bọn họ tơi bời. Để rồi hội trưởng của bọn họ đều đang nằm liệt giường, nhưng vẫn liên tục xin Tô Tịch Kim Nhãn tha thứ. Bọn họ không còn cách nào khác phải tìm đến trường của Tô Tịch để thay mặt hội trưởng đến đây xin nhận được sự tha thứ từ Tô Tịch. "Sau chuyện xảy ra lần trước, chúng tôi cảm thấy vô cùng hối hận, ngủ không yên giấc!!!” "Chúng tôi biết cô là học sinh của trường này, vì thế mới đến đây hi vọng tìm được cô!!!” "Chỉ hi vọng cô tha thứ, cho hội trưởng của chúng tôi một con đường sống!!!” Tất cả đám xã hội đen từ người cầm đầu đến những tên còn lại đang cúi đầu bỗng nhiên đều quỳ xuống dưới chân của Tô Tịch mà sợ hãi, kêu rên, xin nhận được tha thứ từ nàng. Tô Tịch nhìn đám xã hội đen đang quỳ dưới chân của mình thì vô ngữ, không biết nói gì, phải truyền âm cho kẻ gây chuyện đằng sau mình là Kim Nhãn U Linh: "U Linh Tiên Sinh, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện đáng sợ gì hả! Bọn họ nhìn tôi làm cho tôi có cảm giác như là đang nhìn một con quái vật vậy!!!" Trong khi đó đám học sinh đang đứng ngoài cổng trường do không vào được nhìn thấy cảnh này thì chỉ chỏ, bàn tán xôn xao: "Tô Tịch rốt cuộc có quan hệ gì với đám xã hội đen mà khiến tất cả đám người này quỳ xuống vậy... không lẽ là lão bà của hội trưởng xã hội đen?” Tô Tịch nghe thấy đám đồng học bổ óc như thế thì trong lòng gào thét, mắng Kim Nhãn U Linh làm hại nàng bị bạn bè gắn mác xấu xa, thế nào nàng cũng bạn bè xa lánh. Sau đó, khi đem tâm tình của mình chỉnh lại hoàn hảo, Tô Tịch mới nhìn đám xã hội đen còn đang quỳ dưới đất, rồi mỉm cười nói: "Các ngươi căn bản không cần xin lỗi tôi, chỉ có hai tên kia làm sai thôi, sao có thể trách các người được!!!” "Dù sao hắc đạo có 10 người thì trong đó cũng chưa chắc cả 10 người đều là người xấu. Tôi cũng gây ra phiền phức cho mọi người rồi!!!” Đám người xã hội đen nghe thấy lời nói cùng nhìn thấy nụ cười của Tô Tịch lúc này thì tất cả đều không hề cảm thấy ấm áp mà là rét lạnh đến tận sống lưng. Tất cả đám xã hội đen mặt bỗng nhiên đều nhớ về cảnh bị Tô Tịch Kim Nhãn đánh gục vài hôm trước, thậm chí còn có vài tên xã hội đen mắt lật trấng đã ngất đi rồi. "Ác quỷ mắt vàng tự nhiên xin lỗi tụi mình? Mình hiểu rồi! Cô ta đang đùa giỡn bọn mình giống như là mèo vờn chuột vậy!" Đám xã hội đen trong lòng suy nghĩ. Tô Tịch không biết lời nói thuận miệng này của nàng đã gây ra sát thương vô cùng to lớn cho đám xã hội đen đến nỗi cả đám đều não bổ ra luôn. Cuối cùng, tên băng bó cầm đầu đám xã hội đen dường như quyết tâm làm điều gì đó, hắn rút ra một con dao định đâm về phía ngón tay của mình, rồi nói: "Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ thay mặt hội trưởng cắt ngón tay để tạ tội với Tô Tịch Đại Tiểu Thư!" “Păng...!!!!” Nhưng con dao khi chưa kịp đâm xuống thì một bóng người đã lao đến đá văng vây dao trong tay tên cầm đầu nhóm xã hội đen, con dao sau khi văng ra đã đâm thủng một góc tường chứng tỏ nó sắc bén vô cùng.
"Mấy tên rác rưởi các người... đừng có làm quá đáng, chẳng phải đã nói là nhường đường rồi sao? Còn không mau tránh ra cho ta!!" Tô Tịch Kim Nhãn sau khi đá bay con dao liền cắn răng ken két, rồi đem một đám xã hội đen mắng như chó chết. "Vâng! Tô Tịch Đại Tiểu Thư!!!” Còn đám xã hội đen khi nhìn thấy đôi mắt Kim Nhãn và khí chất lạnh băng của Tô Tịch Kim Nhãn thì đều sợ hãi, chảy mồ hôi, sau đó đều mở ra một con đường cho nàng đi vào. "Người hầu vô dụng vừa nãy bị dọa đến phát ngốc rồi!" Kim Nhãn U Linh cười lạnh suy nghĩ. Thì ra là do lúc nãy tên xã hội đen định chặt đứt một ngón tay của mình nên Tô Tịch đã sợ hãi đến ngất đi nên Kim Nhãn U Linh đã tranh thủ mà nhập vào nàng. Khi Tô Tịch Kim Nhãn định đi vào trường thì bỗng nhiên nàng nhớ ra một việc gì đó, rồi nàng quay đầu bộc lộ ra sát khí nhưng chỉ nhằm vào đám xã hội đen và nói: "Chờ đã... Đừng để ta gặp lại các ngươi ở trường nữa... Nếu không... chặt 10 ngón tay cũng không đủ đâu!!!” Đám xã hội đen nghe thấy Tô Tịch Kim Nhãn nói thế liền càng sợ hãi, mặt trắng xám, người run rẩy... Sau đó tất cả đám xã hội đen đều cúi đầu cung kính nói: "Thưa Tô Tịch Đại Tiểu Thư! Chúng tôi hiểu rồi ạ!" Nói xong đám xã hội đen mang theo người biến nhanh hơn gió, chỉ để lại một đám bụi mù. "Hừ! Muốn đối phó với bọn người xấu thì phải dùng cách xấu hơn mới có hiệu quả!!!” Tô Tịch Kim Nhãn nhìn đám người xã hội đen đã biến khỏi mắt liền cười lạnh nói. Sau đó, nàng dường như nhớ ra gì đó, rồi quay mặt nhìn đám học sinh đang vây quanh mình thì mới nhớ ra: "Hửm? A! Chết rồi! Hoàn toàn quên mất xung quanh vẫn còn đám học sinh khác!" Trong khi đó chỉ chớp mắt vài phút! Sự việc ở ngoài cổng đã lan ra khắp trường! Mà Fan của Tô Tịch cũng lại trở nên bùng nổ hơn khi nghe tin nàng đánh nhau. "Trong mắt bọn họ, Tô Tịch luôn mang hình tượng hoàn mĩ, thục nữ, dịu dàng lại bỗng nhiên biến thành một cô gái bạo lực khủng bố!" Hình tượng nữ thần của Tô Tịch hoàn toàn có thể nói là bị Kim Nhãn U Linh làm sụp đổ chỉ trong thời gian ngắn. "Bực chết đi được! Ta chẳng quan tâm nữa, người hầu! Cô tự nghĩ cách đi...!!!” Tô Tịch Kim Nhãn đi trong hành lang thì thấy một đám người cứ chỉ chỏ, bàn tán, xôn xa... về mình thì vô cùng đau đầu, sau đó đi đến lớp của nàng rồi đem thân xác trả lại cho Tô Tịch. "Ủa... đã lên lớp rồi sao?" Khi Kim Nhãn U Linh rời khỏi cơ thể của nàng thì Tô Tịch cũng vừa hay tỉnh lại. Nàng mở mắt ra nhìn thấy những cảnh vật xung quanh quen thuộc, sau đó suy nghĩ. "Tô Tịch, cậu đánh nhau với xã hội đen phải không?" Bỗng nhiên khi Tô Tịch đang còn vẩn vơ suy nghĩ thì một đám học sinh trong lớp bỗng nhiên chạy đến bên cạnh nàng, rồi tỏ vẻ vô cùng hiếu kì hỏi thăm. "Mình... đánh nhau với xã hội đen sao?" Tô Tịch hai mắt mở to ra, ngạc nhiên nhìn đám người đang vây quanh mình, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi chảy xuống, miệng hơi mở ra, vô cùng hiếu kì hỏi. Tô Tịch tuy rằng mở miệng hỏi mọi người xung quanh nhưng trong lòng thì đang vô cùng hiếu kì lúc mình ngất đi U Linh Tiên Sinh đã làm gì nên truyền âm với Kim Nhãn U Linh đang đứng bên cạnh mình:
"U Linh Tiên Sinh à, anh đã làm gì với thân thể của tôi lúc tôi ngất đi vậy...!!!” Mà Kim Nhãn U Linh nghe thấy Tô Tịch hỏi thăm thì giật mình, người run run, chảy ra một ít mồ hôi, sau đó quay đầu không nhìn Tô Tịch lúng túng nói: "Thật sự tôi cảm thấy... có lẽ cô hợp với con đường thiếu nữ bất lương hơn!!!” "Ban ngày là một thiếu nữ bình thường, đến đêm lại biến thành một đóa hoa hồng đen nguy hiểm...!!!” "Toàn thân thì lại tỏa ra sức hút mị hoặc và nguy hiểm...!!!” Kim Nhãn U Linh vừa nói xong liền tạo ra một hình ảnh vào trong đầu của nàng. Đó là Tô Tịch Kim Nhãn, mái tóc trắng dài tới sau lưng, hai mắt lườm lườm, nụ cười yêu dị, trên người mặc một bộ đua xe màu đen, áo thì banh ra để hở bộ ngực, ngồi trên một chiếc môtr. Tô Tịch khi nhìn thấy hình ảnh nằm trong đầu này của mình thì tâm linh giống như tấm kính bị vỡ, nàng đem hình ảnh trong đầu xé rách, khóc lóc, kêu rên: "Sao anh lại có ý tưởng điên rồ đến vậy hả! Tôi không muốn biến thành loại người suốt ngày bị cảnh sát truy đuổi đâu!" "Làm sao đây! Làm sao đây! Tôi nhất định sẽ bị mọi người xem là phần tử xấu, rồi bị người đời xa lánh!!!” [Quay trở lại hiện thực]. Lúc này, đám học sinh trong lớp đang vây quanh nhìn thấy Tô Tịch cúi mặt không nói một câu nào thì vô cùng lo lắng hỏi thăm: "Tô Tịch! Những tin đồn đó, lẽ nào đều là sự thật...!!!” Mà Kim Nhãn U Linh đang lơ lửng sau lưng nàng nhìn thấy cảnh này thì vuốt cằm, cười nghiền ngẫm, đi đến bên tai của Tô Tịch rủ rỉ: "Với loại tình hình này để xem cô có giữ gìn được cái mặt nạ nữ thần đó hay không đây?" Tô Tịch còn đang suy nghĩ biện pháp để tránh qua chuyện lần này thì bị Kim Nhãn U Linh nói thế liền sợ hãi vô cùng, trên trán chảy vài giọt mồ hôi, cũng quên hết mấy cách định nói ra cho qua chuyện này. Vài phút sau, Tô Tịch quyết định nói ra sự thật nên ngẩng đầu lên, trên trán còn chảy vài giọt mồ hôi, sau đó mỉm cười nhìn đám học sinh vây quanh nàng nói: "Là thật! Thật sự xin lỗi! Lại sử dụng bạo lực trước cổng trường học, làm phiền mọi người rồi!" Sau khi nghe xong Tô Tịch giải thích thì đám học sinh không những không sợ hãi, xa lánh Tô Tịch mà là vui vẻ, hai tay giơ lên trời, gào thét: "Tuyệt quá! Đánh đuổi người xấu, thế lực ác để bảo vệ mọi người!" "Chuyện lợi hại như vậy! Quả nhiên nhiên chỉ có bạn Tô Tịch mới có thể làm được!" "Bạn Tô Tịch chúng mình mãi mãi ủng hộ cậu! Chúng mình đều là Fan của cậu!!!” "Không những xinh đẹp mà còn là cao thủ võ lâm nữa! Làm cho bọn con gái chúng ta nở mày nở mặt!!!” Đám con gái hai mắt hoa si, đầy vẻ hâm mộ nhìn chằm chằm Tô Tịch nói ra. Còn đám nam học sinh thì đâm đầu vào tường, hai mắt nhắm chặt, đẫm lệ khóc lóc, mà miệng thì lại lẩm bẩm: "Đừng nói nữa, ngay đến cả nam sinh chúng ta cũng không dám dũng cảm như vậy! Tô Tịch quả nhiên là sự tồn tại hoàn mĩ nhất!!!” "Nô bộc... tôi đã xem thường cô rồi!" Kim Nhãn U Linh xoa xoa hai mắt nhìn đám người hoa si đang vây quanh Tô Tịch, nói một câu xong thì biến mất. Cứ như vậy, hình tượng của Tô Tịch tại trường lại càng được nâng cao hơn như bão táp không thể dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]