Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, khi Tô Tịch còn đang suy nghĩ thì một chiếc xe ô tô đắt tiền đi tới gần nàng sau đó một tên nam thanh niên đeo kính râm ngồi ở vị trí lái xe lên tiếng mỉa mai:
"Nè!!! Đây chẳng phải là đại tiểu thư của tập đoàn Tô Thị sao? Nghe nói hiện giờ đang làm việc trong một quán ăn, vất vả như vậy chi bằng đi theo bản thiếu gia làm người hầu đi, như thế nào!!!”
"Như vậy không được đâu, thiếu gia!!! Tốt xấu gì thì trước đây người ta cũng là thiên kim đại tiểu thư mà!!!”
Một cô gái tóc vàng khá xinh đẹp ngồi bên cạnh thanh niên lên tiếng khuyên can nhưng trong giọng thì thể hiện sự khinh thường.
Mà nam thanh niên nghe thấy cô gái tóc vàng bên cạnh nói thế lại chẳng quan tâm, hắn lấy tay dựng kính râm lên sau đó lại tiếp trào phúng Tô Tịch:
"Chẳng cần biết trước đây cao quý, kiều diễm ra sao nhưng bây giờ chỉ là một đứa nghèo nàn ngập đầu trong đống nợ thôi chẳng phải sao!!!”
"Hạ tiện thế này khiến người ta chua xót!!! Tô Tịch, nếu em cầu xin anh, có thể anh sẽ làm từ thiện một chút!!!”
Tô Tịch thấy nam thanh niên trào phúng, mỉa mai mình như thế chỉ liếc một cái sau đó mỉm cười nói với hắn:
"Cảm ơn, hiện giờ tôi sống rất tốt!!! Đối với tôi tất cả chỉ như bắt đầu lại từ đầu thôi!!!”
Mà ngay sau đó, một câu nói tiếp theo Tô Tịch khiến cho nam thanh niên và mấy người trên xe bị sốc đến đơ người trong vài giây:
"Với lại cho tôi hỏi chút? Bộ chúng ta có quen biết nhau sao!!!”
Vài giây sau, khi vượt qua cơn sốc một nam thanh niên tóc vàng ngồi ở sau xe đứng lên giận giữ mắng Tô Tịch:
"Thiếu gia chúng tôi ngày nào cũng đến trường bày tỏ tình cảm với cô, còn bị cô làm ngơ, cô quên rồi hả!!!”
"Cái thằng chết tiệt này, im miệng lại cho tao!!!”
Do bị nói hết ra nỗi đau của mình thì nam thanh niên đeo kính quay về đằng sau mắng thanh niên tóc vàng.
"Con nhỏ chết tiệt. Thấy cô hình như rất trân trọng món đồ chơi này. Là quà của người rất quan trọng tặng cho đúng không?"
Nam thanh niên đeo kính quá tức giận vì bị lộ quá khứ đen tối nên cướp lấy sợi dây chuyền ngọc bích trên tay Tô Tịch.
"Muốn nhặt thì đến số 164 Đường Cây Hòe mà nhặt!!!”
Sau khi lấy đi sợi dây chuyền ngọc bích, nam thanh niên đeo kính lái xe rời đi cùng với để lại một câu nói cho Tô Tịch.
"Dây chuyền bị cướp đi rồi! Làm sao đây! Làm sao đây! Có cần báo cảnh sát không? Hay là thôi đi vậy, cái người ấy dòm đáng sợ quá!!!”
Lúc này khi chỉ có thể nhìn chiếc xe kia rời đi mang theo sợi dây chuyền ngọc bích của mình Tô Tịch không biết phải làm gì, trong lòng nàng tâm linh còn đang đắn đo, sợ hãi
"Không! Đó là di vật ông nội để lại. Dù có cược cả tính mạng mình cũng phải lấy lại cho bằng được!!!”
Một lúc sau, giống như lấy được ý chí mạnh mẽ, Tô Tịch quyết tâm phải lấy lại sợi dây chuyền ngọc bích mang trở về sau đó đi đến địa điểm nam thanh niên đeo kính kia nói.
Trong khi đó, trên chiếc xe của nam thanh niên đeo kính, hai người trong xe lên tiếng hỏi thanh niên đeo kính:
"Thiếu gia, tại sao phải đem cái vật này quăng ở số 164 đường cây hòe vậy? Ở đó có gì đặc biệt sao?"
"He he, tụi bay chưa từng nghe qua truyền thuyết đó sao".
Nam thanh niên khi nghe hai người hỏi liền cười lên tiếng sau đó hỏi lại một câu.
"Truyền thuyết!!!”
Nam thanh niên tóc vàng ở phía sau lên tiếng đầy vẻ hiếu kì.

Khi nghe cả hai người còn lại không biết gì, nam thanh niên đeo kính nhe răng cười sau đó mở miệng kể:
"Căn nhà số 164 đáng sợ nhất thành phố Hán Châu. Nơi đó là một tòa nhà bỏ hoang, đầu tiên một người đàn ông treo cổ ở đó vì thất tình. Bóng ma lang thang trên hành lang lúc nửa đêm, vòi nước chảy ra toàn máu!!!”
"Bắt đầu từ đó, người ta cứ truyền tai nhau về tòa nhà ma ám, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy những việc vô cùng đáng sợ!!!”
"Câu chuyện nổi bật nhất, là có mấy sinh viên đại học vào trong đó khám phá lúc đi vào có tất cả là bốn người nhưng sau đó chỉ có duy nhất một người chạy ra!!!”
"Cuối cùng cái người còn sống ấy tinh thần cũng trở nên bất thường, cảnh sát đã tìm khắp cả tòa nhà mà vẫn không tìm ra những sinh viên còn lại bị mất tích!!!”
"Trong đó xảy ra chuyện gì mãi mãi là bí ẩn mà không ai có thể tìm rõ, điều tra ra được!!!”
Lúc này ở trên xe, sau khi nghe nam thanh niên đeo kính kể xong câu chuyện thì vị nữ sinh và nam thanh niên tóc vàng đều sợ hãi đến tái mặt đi, trên người thậm chí còn có mồ hôi chảy đi ra.
Một lúc sau, ngồi ở đằng sau xe nam thanh niên tóc vàng lúc này mặt đã trắng xám lên tiếng khuyên nhủ:
"Thiếu gia, làm như vậy có hơi quá đáng lắm không? Dù sao thì chỉ là một đứa con gái thôi mà!!!”
Nam thanh niên đeo kính sau khi nghe xong lời nói thì chỉ gục đầu vào tay lái xe sau đó chỉ cười lên vài tiếng:
"Quá đáng sao! He he he... Ha ha ha... Hừ hừ hừ! Tao cực khổ theo đuổi nó suốt ba năm! Ngay cả tên tao nó cũng còn không nhớ! Như vậy thì ai quá đáng hơn hả!!!”
"Tao nhất định phải cho con nhỏ không biết trời, không biết đất đó, đau khổ, rơi lệ mà phải xin lỗi tao!!!”
Nam thanh niên đeo kính ngẩng đầu vừa rơi lệ, gào thét nói.
[ Trong khi đó Tô Tịch đã đi đến điểm hẹn được đặt sẵn(đường số 164, Phố Cây Hòe) ].
Lúc này, Tô Tịch đang đứng tại trước cửa một căn nhà u ám, ánh sáng mặt trời không hề chiếu được đến căn nhà này nhìn trông nó vô cùng đáng sợ.
"Sao bọn họ lại quăng viên ngọc bích ở đây? Có gì đó không ổn? Cảm giác ánh mặt trời không bao giờ chiếu đến nơi này!!!”
Tô Tịch nhìn căn nhà u ám sau đó lâm vào suy nghĩ có nên vào hay không dù sao nàng nhìn căn nhà có vẻ quá dễ sợ.
Bỗng nhiên Tô Tịch quay đầu thì nhìn thấy một chú công nhân vệ sinh đang quét dọn lá cây, sau đó Tô Tịch đi đến chào hỏi và hỏi thăm về căn nhà:
"Chỉ có chú công nhân vệ sinh gần đây sao? Chú ơi nơi này có người sống không a? Con muốn vào tìm đồ? Này... chú!!!”
Nhưng chú công nhân vệ sinh khi nghe được Tô Tịch hỏi thăm về căn nhà u ám thì hai mắt ông chú công nhân trắng bệch, cái chổi trên tay tự nhiên rơi xuống đất.
Mà ngay sau đó ông chú công nhân vệ sinh giống như gặp ma liền bỏ chạy tóe khói, miệng thì liên tục nói những lời linh tinh:
"Aaaa...Không biết! Tôi không biết gì hết! Đừng tìm tôi! Tôi không thấy gì cả!!!”
"Có... chút dự cảm không tốt!!!”
Tô Tịch nhìn ông chú công nhân vệ sinh chạy đi sau đó trong lòng đầy sợ hãi dù sao khi nãy ông chú chỉ nghe nàng nói vài câu về căn nhà mà đã bỏ chạy nhanh như thế thì ắt hẳn ngôi nhà có kì quái.
Một lúc sau, bỏ qua sợ hãi Tô Tịch cũng chỉ có thể cắn răng đi vào ngôi nhà đầy u ám, dù sao thì sợi dây chuyền ngọc bích là đồ vật cuối cùng mà ông nội nàng để lại, không lấy lại thì không thể quay về nhà được:
"Thôi kệ vậy, nhanh chóng tìm ra sợi dây chuyền ngọc bích, sau đó đi về thôi!!!”
Tô Tịch lẩm bẩm.
[Trong khi đó, tại một nơi không xa căn nhà u ám, chiếc xe của nam thanh niên đeo kính đang dừng lại ở đó quan sát Tô Tịch hành động].
"Thiếu gia, thiếu gia con bé đó không do dự gì mà đi vào trong đó rồi!!!”
Nam thanh niên tóc vàng ngồi sau xe nhìn về phía ngôi nhà sau đó nói.

"Sao nó không đau khổ khóc lóc xin lỗi thiếu gia vậy?”
Nam thanh niên tóc vàng suy nghĩ rồi hỏi mọi người trên xe.
"Có khi nào nó không biết nơi đó bị ma ám không?"
Ngồi ở ghế bên cạnh tay lái xe, Cô gái xinh đẹp tóc vàng lên tiếng hỏi.
"Thiếu gia, chuyện này không đùa được đâu...!!!”
Nam thanh niên tóc vàng nghe được cô gái nói liền trắng cả mặt sau đó lên tiếng.
[ Choang... Vù... vù... vù... Rầm].
Đúng lúc này, khi cả ba đang nói chuyện thì một tiếng vỡ kính vang lên khiến cả ba phải quay mặt nhìn lên trên thì thấy một cô gái tóc trắng rơi xuống từ tầng hai xuống đất mà đầu nàng cũng bị va đập đến chảy máu.
Cả ba người đều nhận ra cô gái bị ngã là Tô Tịch, sau đó cả ba đều xuống xe, mặt ai cũng đầy mồ hôi, sợ hãi đi đến gần Tô Tịch.
"Thiếu, thiếu gia... đã tắt thở rồi!!!”
Nam thanh niên tóc vàng giơ tay về phía mũi kiểm tra sau đó quay đầu đầy sợ hãi, chảy mồ hôi, lắp bắp nói.
"A!!!”
Cô gái xinh đẹp đi cùng khi nghe thấy đáp án của nam thanh niên tóc vàng thì kêu lên đầy sợ hãi.
"Không, không liên quan đến chúng ta! Là nó tự nhảy xuống!!!”
Nam thanh niên đeo kính khi mghe được cũng chảy mồ hôi, miệng hoảng loạn nói.
"Thiếu, thiếu gia! Bình tĩnh lại. Mau gọi xe cấp cứu đã xem cứu được không!!!”
Nam thanh niên tóc vàng bình tĩnh nhất, nhanh chóng lên tiếng khuyên bảo cả hai người còn lại.
[ Cùng lúc đó ở một nơi khá xa].
"Keng! Đo lường đến thành viên Tô Tịch đang gặp nguy hiểm tính mạng!!! Xin mau mau đến cứu!!!”
Lý Thiên Minh lúc này đã tóm được Tiểu Côn Côn và đang định xử lí nó thì một tiếng thông báo đỏ vang lên của Siêu Thoát Group Chat hệ thống khiến hắn có chút giật mình.
"Xem ra cô nàng này đã gặp phải Kim Nhãn rồi, không biết lúc này tên đó đã trú thân vào cơ thể Tô Tịch chưa!!!”
Lý Thiên Minh lẩm bẩm nhưng một tay vẫn tóm lấy Tiểu Côn Côn, một tay thì cầm Tam Canh Cười Đan nhét vào miệng nó.
"Ha ha ha.....!!! Ya ha ha ha...!!!”
Tiểu Côn Côn khi bị nhét phải đan dược đã cố gắng phản kháng nhưng sau đó vẫn bị nhét ăn đan dược vào, chỉ có thể cười mãi không dừng lại được.
"Thôi được rồi để đến tối thì đi gặp tên tiểu quỷ Kim Nhãn mới được dù sao tối nay tên kia mới xuất hiện!!!”
Lý Thiên Minh suy nghĩ một lúc thì sau đó liền kéo Tiểu Côn Côn rời đi.
[Một lúc sau - Tại trong phòng phẫu thuật của một bệnh viện ].
"Không kịp nữa rồi. Chẳng còn dấu hiệu sống nào cả, liên lạc với người nhà đi!!!”
Một bác sĩ cầm đèn pin kiểm tra sau đó nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.