Chương trước
Chương sau
Tạ Ngôn Cửu đứng tựa vào cạnh cửa tửu lâu, ánh nắng chói chang, làm hắn phải híp mắt lại.
Giống như ngày xưa hắn thường làm vậy, ẩn đi thân hình, trong ngoài cửa người lui kẻ tới, không có một ai có thể trông thấy hắn.
“Chưởng quỹ, cho một bình trà.”
Giọng của chưởng quỹ đang đứng trước quầy mang theo tiếng cười, “Chờ.”
Một tiếng này cuốn lấy gió mát ngày hè, cuốn lấy tâm tình vốn đang bất ổn của Tạ Ngôn Cửu. Hắn cất bước đi vào sảnh lớn.
Đằng sau quầy, phu nhân chưởng quỹ đang cầm khăn thuê lau mồ hôi cho chưởng quỹ, hai người nhìn nhau mỉm cười, nét mặt cong cong.
Ống tay áo màu đỏ rực khẽ phất, kéo một cơn gió đến, thổi bay khăn thuê của phu nhân.
Chưởng quỹ quay người lại nhặt cho phu nhân.
Tạ Ngôn Cửu ẩn thân, ánh mắt nặng nề dừng trên người chưởng quỹ. Đến khi chưởng quỹ đã đứng lên, không thể kiềm được đưa tay chạm lên mặt hắn.
Không giống, đôi mắt không giống, môi cũng không giống.
Hứa Lâm Thanh có đôi mắt hoa đào, có đôi môi mỏng đỏ tươi.
Diện mạo của chưởng quỹ rất bình thường, do thân hình hơi béo, lại càng thêm phần khác biệt.
Không có bất cứ điểm gì là giống cả.
So với người mà hắn yêu, người mà mấy đời mấy kiếp hắn cũng không thể quên được đó, chẳng có gì là giống cả.
Tạ Ngôn Cửu suy sụp thu tay lại, ánh mắt rơi vào Túy Xuân Phong trên quầy cao cao, chợt có đôi phần nhẹ nhõm.
Là một linh hồn, hai người há có thể hoàn toàn khác nhau chứ.
Tạ Ngôn Cửu nhìn đôi phu thê ân ái trước mắt, nhỏ giọng nói, “Hứa Lâm Thanh, ngươi thật tàn nhẫn.”
Ngươi thật tàn nhẫn, là một phàm nhân, lại đi một đại yêu quái ngây thơ nhập hồng tần. Dạy hắn ái tình, cùng hắn cùng vui, khi rời đi lại dứt khoát đến ích kỷ.
Thọ mệnh của phàm nhân ngắn như vậy, tội gì ngươi lại đến trêu chọc ta?
Tạ Ngôn Cửu thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng.
Từ khi động tình đến nay, Hứa Lâm Thanh luân hồi bao nhiêu kiếp, hắn theo bấy nhiêu kiếp.
Thế nhưng, hồng trần mịt mờ, chúng sinh trăm loại, sớm đã chẳng còn Hứa Lâm Thanh.
Những người đó, không một ai là hắn.
Không ai nhớ Tạ Ngôn Cửu, cũng không ai thích Tạ Ngôn Cửu nữa. Thậm chí còn sợ hãi Tạ Ngôn Cửu.
Bởi vậy Tạ Ngôn Cửu mới oán, du hí nhân gian trong tâm thế muốn trả thù. Nuôi dưỡng Tẩm Nguyệt, đơn giản là vì dung mạo Tẩm Nguyệt có năm phần giống với Hứa Lâm Thanh trước kia.
Rốt cuộc thì đời này hắn cũng chấp nhận thỏa hiệp. Đứng từ xa ngắm nhìn cuộc sống của Hứa Lâm Thanh, không đưa tay chạm vào nữa. Nhưng không biết có phải là vì dây dưa quá sâu với ái tình hay không, mà kiếp này, là kiếp sống cuối cùng của Hứa Lâm Thanh.
Hồn phách của Hứa Lâm Thanh đã quá yếu, không thể qua nổi một lần luân hồi nữa.
Vậy nên Tạ Ngôn Cửu mới tục mệnh cho hắn.
Tạ Ngôn Cửu vốn là một yêu quái kính thiên đạo, muốn thành tiên yêu.
Vì một Hứa Lâm Thanh đã không thể quay lại, mà làm trái với thiên đạo.
Hậu quả của việc làm trái với thiên đạo, hắn khó có thể nhận. Tu vi ngày càng lụn bại, trận pháp bắt đầu phản phệ, hắn sắp chết rồi.
Hắn sắp chết, hắn không cam lòng, nhưng hắn không hối hận.
Giọng Tạ Ngôn Cửu trầm thấp, mi mày đẹp đẽ ưu buồn rũ xuống, “Hứa Lâm Thanh, ngươi quay lại nhìn ta một lần nữa thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.