Thẩm Minh Nguyệt bước ra trước một bước, chắn trước người Doãn Thế Huyên.
Trong mắt Tạ Ngôn Cửu không có cảm xúc gì, chỉ duỗi tay kéo kéo xiêm y.
Ngón tay trắng nõn trên xiêm y màu đỏ rực như ẩn như hiện, hoặc (dụ dỗ) nhân mà không tự biết. Ngữ khí hắn bình thản, “Chúng ta nói chuyện?”
Doãn Thế Huyên chợt sững người, vô thức hỏi, “Nói chuyện gì?”
Tạ Ngôn Cửu chỉ chỉ trận pháp phức tạp trên mặt đất, “Cho thêm ta mấy năm nữa.”
Thẩm Minh Nguyệt nhấc kiếm lên, thanh âm lạnh lùng nói, “Bọn ta cho ngươi thêm mấy năm, ai cho dân chúng trong thành mấy năm nữa?”
Tạ Ngôn Cửu thu tay lại, “Nếu như ta muốn giết các ngươi, chẳng mất nhiều sức đâu.”
“Các hạ cứ việc thử xem.” Thẩm Minh Nguyệt đột nhiên cất bước phi thân, thanh trường kiếm trong tay nhấp nhoáng ánh sáng màu bạc, bức bách xông về phía Tạ Ngôn Cửu.
Tạ Ngôn Cửu chuyển mình lui về phía sau, nhíu mày lại, “Giả sử như các ngươi vờ như chưa phát hiện, trận pháp này qua mấy năm nữa cũng sẽ tự động biến mất thôi, hà tất phải cố chấp gây chiến như thế chứ?”
Thẩm Minh Nguyệt không đáp, mím môi điều động linh lực, ra một sát chiêu.
Tạ Ngôn Cửu không lui về đằng sau nữa, trong tay chợt lóe lên một vầng sáng đỏ, lấy pháp khí của mình ra.
Là một cây dù cán tán màu đỏ cán bằng ngọc, ánh dương quang phảng phất lưu động trên mặt ô, sắc màu rực rỡ chói mắt.
Tán dù mở ra, dễ dàng hóa giải sát chiêu của Thẩm Minh Nguyệt.
Ánh mắt hắn chớp động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/184027/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.