“Chưởng quỹ, cho một bầu rượu.” Hồng y công tử ngồi trong sảnh lớn của tửu lâu, tay trái chống cằm nở nụ cười thân quen.
Chưởng quỹ là một nam tử trung niên hơi béo, đứng đằng sau quầy hàng cao cao, nghe thấy tiếng cười, nói, “Vẫn là Túy Xuân Quang?”
Hồng y công tử vuốt cằm, nhìn chưởng quỹ cầm bầu rượu đưa cho cô con gái nhỏ năm tuổi của ông ta, nhẹ giọng nói khẽ, dỗ dành, “Tiểu Linh Đang, mang rượu qua cho ca ca được không?”
Tiểu cô nương mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, trắng nõn nà như một bông tuyết nhỏ, hai tay mũm mỉm ôm bầu rượu đưa cho Tạ Ngôn Cửu, “Ca ca, cho.”
“Tiểu Linh Đang ngoan quá.” Không biết Tạ Ngôn Cửu lấy đâu ra một viên kẹo, đưa cho cô bé.
“Đa tạ ca ca.” Tiểu Linh Đang nhận kẹo, lờ mờ nói lời cảm tạ, chân ngắn lịch bịch chạy lại bên cạnh chưởng quỹ.
“Răng sắp hết rồi, không được ăn kẹo nữa.” Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói, vươn tay muốn lấy kẹo lại. Tiếc là tiểu cô nương nắm quá chặt. Ông không làm gì được, đành phải quay đầu nói với Tạ Ngôn Cửu, “Đừng chiều nó như vậy.”
Tạ Ngôn Cửu đã cầm bầu rượu đi ra đến cửa nhà, nghe vậy chỉ đáp lại một câu, “Là do phu thê các ngươi dạy dỗ nghiêm khắc qúa.”
Lời còn chưa dứt, người ra cửa.
Chưởng quỹ bất đắc dĩ, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với cô con gái nhỏ thích đồ ngọt.
Bên kia Thẩm Triệt dẫn theo Thẩm Minh Nguyệt và Doãn Thế Huyên chậm rãi đi dạo trong thành.
Diện mạo của ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/184025/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.