Tiếng cửa nhẹ nhàng vang lên trong nắng sớm, đánh thức người đang say ngủ trên giường.
Doãn Thế Huyên xoa xoa đôi mắt cay xót, khó khăn mở mắt ra.
Thẩm Triệt dùng cả tay cả chân quấn lấy y, nửa khuôn mặt chôn vào hõm cổ y, hơi thở ấm áp phả vào, khiến y vô thức hơi co người lại.
Doãn Thế Huyên bĩu môi, nắm lọn tóc dài buông lơi của hắn, nhẹ nhàng kéo một chút như muốn trả thù, “Thẩm Triệt…”
Thẩm Triệt nhíu mày, mắt nhắm chặt nhưng lại bắt lấy tay y một cách chuẩn xác, cùng y mười ngón đan xen, hàm hồ nói, “Ngủ tiếp đi.”
“Không phải là ta muốn gọi ngươi.” Doãn Thế Huyên khi ngủ thì không hay, lúc tỉnh rồi mới phát hiện ra là cả người mình đang bị Thẩm Triệt quấn cứng ngắc, thân thể vặn vẹo hòng muốn tránh khỏi lồng ngực của hắn.
Cuối cùng Thẩm Triệt cũng chịu mở mắt, một tay lần từ đường cong bên eo Doãn Thế Huyên đi xuống, “Đừng lộn xộn.”
Doãn Thế Huyên khẽ dừng động tác, thành thật không dám động nữa.
Thẩm Triệt ghé người lên hôn một cái lên khóe miệng ẩm ướt của y, “Để ta ra ngoài cho, ngươi cứ ngủ tiếp đi.”
Hắn đứng dậy buông màn xuống, vừa đi khỏi lại xoay người trở về, đưa cho Doãn Thế Huyên một bộ xiêm y màu trắng, “Mặc cái này.”
Doãn Thế Huyên vươn tay tiếp nhận, ánh mắt bất giác rơi xuống bộ tộc phục (đồng phục gia đình) màu mực ánh kim đang nằm trong góc phòng chính mình, bị vo thành một cục lại còn dính chất lỏng gì đó không biết tên.
“…”
Như là bị bỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/1508153/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.