Doãn Thế Huyên sửng sốt, nhanh chóng xấn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Thẩm Triệt, giọng nói chợt run nhè nhẹ, “Ngươi, còn… còn nhớ không.”
Thẩm Triệt nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của y, sợi dây đỏ quấn quanh trên đó, như là một loại đánh dấu sở thuộc.
Ngón tay vô thức xoa lên, dạo một vòng dọc theo vòng tay.
Hồi ức tình yêu có thể bị phong ấn áp chế, nhưng cảm ứng của máu đầu tim thì sẽ không thể biến mất.
Là do hắn đưa.
Nhưng vì sao?
Nghi hoặc lẩn quẩn trong tâm trí, độ ấm trên đầu ngón tay từng chút từng chút một hâm nóng cõi lòng.
Như là vừa được sống lại. Tất cả mọi thứ dường như lại một lần nữa được làm mới.
Gió lạnh, rượu ấm.
Trong không khí ngập hương trúc, mây mù giữa núi rừng, thanh lương (mát mẻ) khoái hoạt.
Ngón tay lành lạnh hơi siết lại, nắm lấy cổ tay Doãn Thế Huyên còn đang ngẩn ngơ chẳng hay biết gì.
Tầm mắt nhìn về phía trước, đối diện với đôi mắt đang trợn to đầy ngạc nhiên, nở một nụ cười xấu xa, “Có phải lúc đó ta đã nói với ngươi là cái này không thể tháo được?”
“Thẩm Triệt!” Doãn Thế Huyên thì thào kêu tên hắn, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng lên, do dự nói, “Ngươi…”
Thẩm Triệt vung tay thổi tắt ngọn đèn, “Lừa ngươi thôi. Ta có thể cởi được.”
Tay hắn hơi dùng sức, Doãn Thế Huyên nương theo lực đạo của hắn ngoan ngoãn đứng dậy, bị hắn kéo vào lòng.
Thẩm Triệt ôm eo y, sờ lên mặt y. Hoàn toàn không bất ngờ khi ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/1508150/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.