“Phụ thân!” Doãn Thế Huyên vội đứng thẳng lên, theo bản năng lui về sau một bước. Doãn Thượng sắc mặt cứng đờ, trong mắt nửa là khiếp sợ nửa là phẫn nộ, “Con đang làm gì đó?” Doãn Thế Huyên có khổ mà không nói nên lời. Tình cảnh này nhìn thế nào cũng giống như y thừa lúc Thẩm Triệt mất ý thức, khinh bạc hắn. “Con…” Doãn Thế Huyên nhất thời nghẹn họng, y vạn lần không nghĩ tới là phụ thân lại đột ngột xuất hiện như vậy. Không chờ y kịp nghĩ ra câu trả lời, phía sau Doãn Thượng vang lên một giọng nói, “Sư phụ, Thẩm phó gia chủ mời ngài đến chính điện.” Là Từ Tu Diễn. Doãn Thượng phẩy tay áo một cái, lạnh giọng nói với Doãn Thế Huyên, “Con đi với ta luôn.” Doãn Thế Huyên rũ mắt đáp tiếng dạ, đi theo. Từ Tu Diễn sắc bén cảm nhận được tâm tình của Doãn Thượng không tốt, hắn đi chậm nửa bước đi theo bên cạnh Doãn Thế Huyên, nhỏ giọng hỏi, “Đệ lại chọc sư phụ gì nữa?” Doãn Thế Huyên ngượng ngùng liếc hắn một cái, nét mặt tràn ngập chua sót. “Một lát nữa không được nói thật đấy.” Từ Tu Diễn hồn nhiên không phát hiện ra sự ngập ngừng của y, thấp giọng nói. Mãi đến khi tới chính điện, Doãn Thượng nói chuyện với Thẩm Uyển, Từ Tu Diễn hỏi y Thẩm Triệt thế nào rồi, Doãn Thế Huyên chỉ trả lời mơ hồ, tâm thần không yên. Bị phụ thân biết rồi… phải làm sao bây giờ. “Trong nhà còn có việc, chúng ta đành cáo từ trước, nếu có vấn đề gì cần tương trợ xin cứ thoải mái lên tiếng.” Đang lúc xuất thần, chợt nghe Doãn Thượng nói lời từ giã với Thẩm Uyển. Từ Tu Diễn hơi kinh ngạc nhìn Doãn Thượng. Sư phụ nghe nói Thẩm Triệt trên đường trừ yêu xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới. Một phần là lo lắng cho Doãn Thế Huyên, một phần là dẫn theo tiên sinh am hiểu chú thuật trong sơn môn đến hỗ trợ. Bây giờ Thẩm Triệt còn chưa tỉnh, về tình về lý, thì cũng nên ở lại một thời gian, ít nhất chờ cho Thẩm gia chủ trở về chào hỏi một tiếng rồi mới đi được. Sao lại vội vã như thế? Doãn Thế Huyên mắt thấy Doãn Thượng đi đến bên cạnh mình, hạ giọng nói, “Theo ta trở về.” “Con, con muốn ở lại chờ một chút.” Chí ít cũng phải đợi Thẩm Triệt tỉnh lại. Ánh mắt Doãn Thượng nặng nề, không cho Doãn Thế Huyên có cơ hội phản ứng, đã kéo tay áo y đi trước, nói, “Ở lại cũng gây thêm phiền, đi.” Doãn Thế Huyên bị ông kéo đi, khí lực mất hơn phân nửa, bước chân vô thức đi ra ngoài, “Con không…” Thẩm Minh Nguyệt chỉ tới đưa tay ra hiệu bảo y yên tâm, Doãn Thế Huyên đã bị kéo đi xa. Từ Tu Diễn vội vàng đuổi kịp. Mọi người dùng pháp khí truyền tống để đến, Doãn Thượng dùng linh lực đốt mấy lá phù khởi động pháp khí, sau khi qua vài hơi đã đến dưới chân sơn môn, lúc này mới chịu buông Doãn Thế Huyên ra. Cổ tay Doãn Thế Huyên bị ông nắm bầm tím, nhíu mày lui về phía sau. “Phụ thân…” “Ta chỉ nuông chiều con thôi, không ngờ con lại thành thứ hoàn khố (1) phóng đãng!” Sắc mặt Doãn Thượng hoàn toàn tối sầm. Từ Tu Diễn rất kinh ngạc nhưng cũng không quên đứng che trước người Doãn Thế Huyên, “Sư phụ, ngài có hiểu làm gì khôn, sư đệ trời sinh tính tình đơn thuần, tuyệt đối không phải, không phải là loại người mà sư phụ nói đâu. Doãn Thượng phất tay áo rời đi. Doãn Thế Huyên ngẩn người trong chốc lát, đuổi theo. Hậu điện yên tĩnh không tiếng động, Doãn Thượng bày một trận pháp ngăn cách với bên ngoại, ngồi trên ghế nhìn Doãn Thế Huyên trước mặt, “Còn gì để nói nữa?” “…” “Con đoạn tụ từ khi nào?” “…” “Công tử Thẩm gia thanh phong lãng nguyệt, con ăn gan gì mà dám vấy bẩn nó?!” Doãn Thượng tức tới khó thở. Kẻ tu tiên truy đuổi thiên đạo, tu hành theo luật trời, trong đó hòa hợp âm dương là điều đầu tiên. Nam tử yêu nhau, không đến mức kinh thế hãi tục, nhưng cũng khiến đại đa số mọi người khinh khi. Doãn Thế Huyên chỉ cúi đầu, lúc Doãn Thượng gần như không kiềm nén được lửa giận, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói, “Con với hắn ta là lưỡng tình tương duyệt.” Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí dường như ngưng đọng, chớp mắt cái đã bị Doãn Thượng phá hỏng. “Nói hưu nói vượn!” Một chưởng xé gió dội thẳng vào mặt, Doãn Thế Huyên không kịp tránh, bị đánh bay ra ngoài. Y ngã xuống đất, xiêm y trắng tinh bị vết máu hoen ố, trước mắt lấp lóe sao vàng. Doãn Thượng nhất thời ngây ngẩn. Ông chưa từng động thủ đánh Doãn Thế Huyên bao giờ. Doãn Thế Huyên gian nan thở dốc, trong lúc hít thở tâm mạch ẩn ẩn thấy đau, nhưng vẫn kiên trì như trước, nói, “Con không có, nói dối.” Sinh ra tại nơi núi đồi mây phủ cách xa nhân thế, ta không hiểu ái tình trong nhân gian. Nếu con tim có chợt rung động hay nhói đau, tất cả cũng là vì Thẩm Triệt. Hoa đào trải sắc xuân khắp núi, vì người ấy mà nở rộ. Đến hôm nay, ta mới hiểu. __ (1) hoàn khố: nguyên văn 纨绔, dùng để chỉ con nhà giàu lấy lụa làm quần, có tiền có quyền, chỉ biết ăn chơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]