Nhìn thấy tình cảnh trước mắt vẻ mặt Hứa Đức Hổ cực kỳ kinh ngạc.
Trước cửa phòng bệnh đặc biệt ông nhìn thấy hai người Chu Thanh cùng Lâm Nguyệt Như đang ôm thật chặt người mặc quần áo bệnh nhân là Mộ Dung Kha Kha lên tiếng khóc lớn, mà toàn bộ mọi người còn lại đều ngạc nhiên đến đờ đẫn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Mộ Dung Kha Kha.
Về phần Tiêu Phàm, thì đứng ở bên lạnh nhạt.
Hứa Đức Hổ theo bản năng nuốt nước miếng một cái, hầu kết trên cổ bỗng nhúc nhích, sau đó hắn gian nan đưa ánh mắt đặt ở trên người Mộ Dung Kha Kha, muốn nhìn một chút Mộ Dung Kha Kha đến tột cùng… Có phải thật hay không đã bình phục.
Mặc dù hiện tại nhìn sắc mặt Mộ Dung Kha Kha còn có chút tái nhợt, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều có thêm vài phần huyết sắc, thêm vào đó từ cử chỉ trong động tác của nàng đã không còn nhìn ra được bất kỳ trạng thái hư thoát nào, so với người khỏe mạnh bình thường không hề khác biệt.
Thật sự đã giải được chất độc?
Cái người trẻ tuổi gọi là Tiêu Phàm kia vậy mà thật sự giải được một thân kỳ độc [chất độc kỳ lạ] trên người Mộ Dung Kha Kha trúng phải?
Nghĩ tới đây, Hứa Đức Hổ lập tức sửng sốt, trong đại não trống rỗng!
Cái này… Làm sao có thể?
Mà không riêng gì Hứa Đức Hổ lâm vào khiếp sợ cực độ, những tên bác sĩ khác trước đó lớn tiếng kêu gào khinh thường lúc này từng người há hộc miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Mộ Dung Kha Kha, thế mà, thế mà thật sự được cái tên trẻ tuổi xa lạ này cứu sống.
Đây không phải nằm mơ a?
Nhiều chuyên gia nghiên cứu như vậy liên thủ cũng không thể giải quyết được chuyện này, thế mà cái tên trẻ tuổi xa lạ này có thể làm được?
Cái này, cái này cũng thật sự bất khả tư nghị [chuyện mà không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được] a?
Trong đám có nhiều người nhớ lại vừa rồi còn hướng Tiêu Phàm thể hiện thái độ khinh thường, các loại trêu chọc khiêu khích, ngay lập tức mỗi người bọn họ cảm thấy trên mặt giống như bị tát một cái đến bỏng rát, cúi thấp đầu không giám lên tiếng.
Ai mới là kẻ cuồng vọng?
Ai mới khẩu khí lớn?
Ai mới là kẻ miệng còn hôi sữa?
Ai mới không biết trời cao đất rộng?
Hiện tại mới thấy… nhìn qua thấy ngay!
“Từng cái không phải trước đó đều hô lớn? Tại sao giờ không nói nữa?”
“Không phải tất cả cảm thấy bản thân mình rất năng lực sao, các ngươi ngược lại thật sự là có năng lực a? Có thể đem loại độc này giải a?”
“Sao lại im lặng hết rồi a?”
“Tự bản thân mình tự tát một cái có đau không?”
Lão đạo sĩ lúc này lại là đắc ý cười đến hèn mọn, hắn vênh váo tự đắc nhìn đông đảo những bác sĩ trước đó hùng hổ giờ thì đang cuối cúi đầu không nói gì, cực kỳ phách lối hùng hùng hổ hổ.
“Ngươi, đúng, chính là ngươi lão gia hỏa này, còn có ngươi, ngươi, ngươi, hiện tại cũng đứng ra nói hai câu xem nào?”
“Ta nhớ được, vừa rồi không phải mấy người các ngươi hăng hái hô lớn? Mở miệng một tiếng cuồng vọng, mở miệng một tiếng miệng còn hôi sữa, mở miệng một tiếng không biết trời cao đất rộng, hiện tại các ngươi sao không mở miệng nói thêm điều gì nữa?”
Một đoàn người nam nữ già trẻ bác sĩ đứng ở tại chỗ, từng người tức giận đến nối sắc mặt cũng biến đổi xanh đỏ liên tục, có nhiều người tính tình nóng nảy tức giận đến run người không thôi.
Nhưng mặc kệ những tên bác sĩ này phẫn nộ như thế nào, như thế nào tức giận đến run rẩy, chính là không ai dám đứng ra đáp lại lão đạo gầy còm hèn mọn.
Không có cách, sự thật bày ra ở trước mắt, bọn họ chính là người đuối lý a!
“Được rồi, ngươi cái tên lão tạp mao từ đâu tới? Bệnh viện là ngươi có thể hô to gọi nhỏ hay sao? Xéo đi cho ta!”
Nhìn thấy lão đạo gầy còm hèn mọn phách lối ‘Đánh’ một nhóm thầy thuốc mặt, mà lại là trước mặt nhiều người như vậy đánh ‘Ba ba’ vang lên, Hứa Đức Hổ mặt già bên trên cũng có chút không nhịn được, lập tức không khỏi quát lạnh một tiếng nói.
Hứa Đức Hổ cùng lão đạo gầy còm hèn mọn mặc dù đều biết Lâm Chính Thiên, nhưng bọn hắn lẫn nhau ở giữa lại cũng không nhận ra, đây là bọn hắn lần thứ nhất gặp mặt.
“Con mẹ nó!”
Nghe được Hứa Đức Hổ quát lớn lão đạo sĩ lập tức xù lông, ngay sau đó hắn nhảy lên, nhảy đến trước mặt của Hứa Đức Hổ chỉ thẳng vào mũi của hắn trực tiếp mắng lớn “Làm sao? Thần y ngươi khó chịu? Tức giận? Ngươi có gan thì sao không tới giải độc a? Ngươi ngược lại muốn gì a?”
“Trước đó các ngươi từng tên không phải kêu gào lợi hại, các loại châm chọc khiêu khích, làm gì? Hiện tại lão đạo nói hai câu thì thế nào?”
“Nói đều không nói được? Các ngươi là bác sĩ tại bệnh viện lớn nhất thành phố Giang Châu mà đến một chút năng lực cùng độ lượng ấy cũng không có hay sao? Chỉ cho phép bản thân mở miệng, không cho phép người ta phản kích à?”
“Toàn bộ đều là một đám bụng dạ hẹp hòi? Chẳng lẽ các ngươi không có tự tôn của nam nhân?”
"A cũng không phải toàn bộ là nam nhân!"
“Mà cho dù là nữ thì thế nào? Đừng có ôm khư khư cái suy nghĩ bản thân cho là đúng, đừng cả ngày cho là những chuyện mà mình làm không được thì trên thế giới này sẽ không có ai làm được, cũng đừng có cái gì không hiểu thì nói người khác toàn bộ đều sai, đứng đó mà la lối om sòm!”
“Cuối cùng ta nói cho các ngươi hai chữ chính là: Ngu ngốc!”
Nghe lão đạo sĩ chửi rủa, da mặt Hứa Đức Hổ không ngừng run rẩy, trong mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể tiến lên đem lão đạo gầy còm hèn mọn cho một bàn tay chụp chết.
Nhưng khi hắn há to miệng, muốn nói điều gì thì đến một câu cũng nói không ra, đành phải cười khổ không thôi.
Mình là người phạm sai lầm trước đây, tự mình tìm đường chết, trách được ai?
Giống như hiện nay lưu hành có câu nói đồng dạng "Tự làm tự chịu!".
Không làm thì không chết!
“Thật xin lỗi, ta đại biểu toàn bộ bác sĩ tại bệnh viện nhân dân thành phố Giang Châu thành xin lỗi ngươi, xin ngươi tha thứ cho chúng ta trước đó nói năng lỗ mãng!” Hứa Đức Hổ hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Phàm cúi người, cực kỳ trịnh trọng nói.
Tiêu Phàm không nói gì!
Hứa Đức Hổ thở dài, lại nghĩ cần giải thích thế nào, đột nhiên cảm giác được các bác sĩ phía sau lưng hắn thế mà không một ai chuyển động, hắn lập tức giận tím mặt, đứng phắt dậy, quay đầu hướng về phía tất cả bác sĩ đứng sau lưng phẫn nộ lớn tiếng gầm thét “Tất cả các ngươi từng cái đều đứng ngốc ở đó làm gì? Tất cả bò hết tới đây cho lão tử, lần lượt tới xin lỗi cho ta!”
Nghe được Hứa Đức Hổ giận giữ, tất cả bác sĩ lúc này mới cuống quít đi tới, sau đó cao thấp không đều xoay người, đồng loạt hướng Tiêu Phàm cúi đầu nói “Thật xin lỗi!”
Nhìn thấy tình cảnh này, Hứa Đức Hổ lần nữa tức giận chửi ầm lên “Tất cả tai đều bị điếc hết phải không? Lão tử nói chính là lần lượt, lần lượt, từng người từng bước đến? Có hiểu hay không? To giọng mà xin lỗi, nếu không lập tức cuốn gói cút xéo khỏi đây cho lão tử!”
“Thật xin lỗi!” Một bác sĩ bước trước đi tới, đối Tiêu Phàm cung kính xin lỗi.
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
Tất cả bác sĩ đều lần lượt đi tới, nhao nhao cúi đầu xin lỗi.
Tiêu Phàm không nói gì, hắn nhìn Hứa Đức Hổ chờ tất cả bác sĩ một chút, sát ý trong lòng rốt cục bình phục xuống, sau đó nhàn nhạt lắc đầu, quay người liền muốn rời khỏi.
“Tiểu… Tiêu Phàm, xin ngài chờ một chút!” Lúc này, Mộ Dung Hùng lại là mở miệng, sau đó hắn nhanh bước đuổi kịp Tiêu Phàm, đứng trước mặt Tiêu Phàm trịnh trọng nói “Ta cực kỳ cảm tạ ngươi cứu sống được Kha Kha nhà ta, ta ở đây cúi người cám ơn cậu!”
“Đa tạ ngươi, chàng trai!” Chu Thanh cũng tranh thủ thời gian bước nhanh tới, đồng dạng hướng về phía Tiêu Phàm cúi người chào thật sâu, Trịnh trọng nói “Trước đó a di ta xác thực có chỗ mạo phạm, nhưng ta vì gấp gáp lo lắng cho Kha Kha, cho nên có chút hồ ngôn loạn ngữ [nói năng tôn trọng], còn xin ngài thứ lỗi, mà ta ở đây cúi người xin lỗi, chịu tội!”
“Không cần phải khách khí!” Tiêu Phàm thần sắc bình thản, lắc đầu nói.
“Tiêu Phàm, cám ơn ngươi!”
Mộ Dung Kha Kha cũng được Lâm Nguyệt Như đỡ đi tới trước mặt Tiêu Phàm, ánh mắt nàng phức tạp nhìn xem Tiêu Phàm, nhẹ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]