“Ngay bây giờ liên đưa cho con?”
Lâm Chính Thiên có chút chần chờ, hắn nhìn về phía Tiêu Phàm, muốn trưng cầu ý kiến Tiêu Phàm. Bởi vì đây là đồ vật mà Tiêu Phàm muốn, nếu Tiêu Phàm hiện tại không ở nơi này coi như xong, nhưng mấu chốt hắn hiện tại đứng ở đây, không trưng cầu ý kiến một chút, cũng không phù hợp.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Phàm lông mày nhướn lên, hỏi.
“Gia gia, người cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đưa mật gấu cho con!” Lâm Nguyệt Như căn bản không để ý tới Tiêu Phàm, như cũ nhìn Lâm Chính Thiên lo lắng nói, thanh âm kia quả thực gấp không thể gấp hơn.
“Ngươi không nói cho rõ ràng, ta không đồng ý đưa!” Tiêu Phàm từ tốn nói.
“Họ Tiêu, ngươi tên vương bát đản này, ngươi đi chết đi!” Lâm Nguyệt Như lập tức quay đầu, cao giọng thét lên, nhìn Tiêu Phàm chằm chằm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi nên nói nguyên nhân rõ ràng, nếu thật sự có việc gấp cần dùng, ta trước tiên có thể tặng cho ngươi!” Tiêu Phàm chân thành nói.
Lâm Nguyệt Như nổi giận, nghiến chặt hàm răng, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm hận không thể đem hắn rút gân lột da, chém thành hàng ngàn mảnh mới được.
"Ngươi nếu không muốn nói thì coi như xong!" Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.
Lâm Chính Thiên đứng mootn bên, hắn nhìn Tiêu Phàm lại nhìn qua Lâm Nguyệt Như, muốn mở miệng, nhưng cũng không biết làm sao mở miệng, vẻ mặt không nói nên lời.
“Là Mộ Dung Kha Kha!” Lâm Nguyệt Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-hiep-the-gioi-tro-ve/2987045/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.