Ở gia viên khu đất trống, trên tay Diệp Vân cầm quả trái cây có màu sắc nâu đỏ, đưa vào miệng cắn một miếng thật to và nhai nhóp nhép, trông thấy Tiểu Nghịch kè kè bên ai đó miệng thì liên tục gọi sư phụ, cô quan sát hình dáng không hề giống đại ca, mái tóc đen mượt ngắn gọn hệt như quả bóng, khắp người diện lên một bộ đồ màu đất vàng, da dẻ sần sùi nám nắng, không lẽ nhầm lẫn chăng? cô tiến tới Lý Mạch lên tiếng hỏi.
“Trưởng hộ vệ, huynh làm gì mà để Thiên Quyền bị thương vậy? Còn đám người này là ai?”
Lý mạch ý định giải thích với thiếu phu nhân thì bị Đá Quý ngăn lại.
“Tam muội, muộn làm ta thất vọng quá, mới bao lâu không gặp mà đã quên rồi ư, hồi trước còn hối thúc ta dẫn đại tẩu về nữa cơ.”
Nhiều năm qua đi cậu thay đổi hình dáng đến nổi Diệp Vân nhận không ra.
Thật sự là thật! Ngày đó cô nói cho vui không ngờ hiện tại bên cạnh lại xuất hiện đại tẩu, không thèm hỏi han gì Đá Quý, cô lao đến nắm chặt tay Lĩnh Bạch hỏi tới.
“Đại tẩu, tẩu gặp huynh ấy khi nào, quen nhau bao lâu, nhà tẩu ở đâu?”
Hiểu lầm, tam muội nhầm lẫn lớn, vừa nãy cậu không nên khơi gợi câu chuyện đại tẩu vào thời điểm đó, vội vàng xua tay.
“Không! Không! Muội nhầm rồi, cô ấy là ân nhân của huynh, không phải đại tẩu muội đâu. Thôi chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lý Mạch đưa Thiên Quyền về phòng dưỡng thương, ba người theo Diệp Vân tới phòng trà lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-da-than/1484873/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.